Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

(9) Chuyện tình Văn Khoa ngày ấy - bây giờ

Từ ngày có Góc nhỏ Văn Khoa, buổi đầu người mùa thu cho nghe  Hỡi người tình Văn Khoa… sao mà tha thiết quá, đến giờ được Gió heo may dẫn về Hôm nay về Văn Khoa, lá me xưa đã già…, lá hoa giờ rã cánh, theo cuộc tình bay qua…, tự dưng xao xuyến nhớ đến những chuyện tình Văn Khoa. Nhớ lại một thời nhiều gian khổ, sau năm 1968, chiến tranh hiện diện từng góc phố Sài Gòn, nói như Eric Remarque “tình yêu trong chiến tranh là bắt đầu cuộc tán tỉnh không có tương lai”. Nhưng ở Văn Khoa thời đó, tình yêu vẫn nở hoa. Có những mối tình kết thúc có hậu, tay trong tay đến gần 40 năm sau, nhưng cũng có những chuyện tình ngậm ngùi đi qua năm tháng chiến tranh đó. Nhưng dù thành hay không, chuyện tình Văn Khoa vẫn đẹp như trong tiểu thuyết. Có một chuyện được lưu truyền trong anh em phong trào, nghe thật ngậm ngùi và tha thiết. Tạm gọi là chuyện tình với những bài thơ.

 

Bài thơ thứ nhất: Bài thơ viết sau lưng tờ lịch

Bắt đầu câu chuyện là một việc không hề lãng mạn, thậm chí còn mang tính “chính trị”! Đó là năm 1972, khi chính quyền Việt Nam cộng hòa hạ tuổi quân dịch xuống 1 tuổi để tổng động viên, các nam sinh viên trở tay không kịp, lần lượt bị đưa lên quân trường, phong trào SVHS Sài Gòn xao xác vì anh em phong trào cũng bị đi quân trường khá nhiều. Trong số những biện pháp đưa ra để anh em bỏ ngũ trở về có một việc là nhờ các cô sinh viên Văn Khoa viết thư gởi đến quân trường, những lá thư nói về bạn bè, trường học, về cha mẹ, gia đình, nhắc đến quê nhà…những lá thư góp phần thôi thúc các anh tìm cách rời bỏ quân trường. Trong số những người viết thư có một nhà thơ, vô tình làm sao một lá thư của cô lại đến tay người nhận cũng là một nhà thơ, người khá nổi tiếng với bài thơ viết về các bà mẹ, các em gái Sài Gòn mà một nhạc sĩ sinh viên đã phổ nhạc và bài hát trở thành một trong những bài hát nổi tiếng của phong trào SVHS. Nhà thơ viết thư chắc đầy cảm xúc, mà nhà thơ đọc thư chắc cũng đầy xúc cảm, chỉ biết là sau đó nhà thơ nam đã bỏ ngũ để về một miền quê xa lắc ở miền Trung, bạn bè bặt tin anh từ đấy.

Sau ngày hòa bình được 5 năm, trong một dịp trở lại Sài Gòn, anh đã tìm đến nhà cô ấy, để rồi đứng tần ngần bên hàng rào lá tigôn xanh mướt, khi nghe hàng xóm cho biết “Cô ấy đã lấy chồng, theo chồng về quê ở sông Tiền”. Anh trở lại miền Trung, cuới vợ, sinh con, những năm tháng khó khăn đó anh đã làm đủ thứ việc, làm thầy giáo dạy học, làm nông dân bên miếng vườn nhỏ, làm tiều phu lên núi đốn củi… anh đã làm đủ mọi cách để nuôi sống gia đình nhỏ của mình, và anh vẫn còn làm thơ, rất nhiều bài thơ.

Mười lăm năm sau nữa, trong một lần trở lại Sài Gòn, bạn bè gặp anh mừng rỡ người bạn phương xa, với sự ưu ái của bạn bè, anh có một nguyện vọng: làm sao để gặp lại được người viết bức thư hơn 20 năm trước. Sài Gòn những năm cuối thập niên 90, điều đó không quá khó, độ hơn muơi tin nhắn và các cuộc gọi điện, đã tìm ra cô ấy, may mắn thay, một tuần cô lại có vài buổi lên Sài Gòn dạy học, và hạnh phúc thay hôm đó lại là ngày cô có mặt ở Sài Gòn. Lại một vài tin nhắn nữa đã hẹn được một buổi cơm trưa mừng ngày hội ngộ của những người bạn cũ, một người bạn gái sẽ đưa cô đến, nghe xong cuộc hẹn, anh bồi hồi với tay gỡ tờ lịch trên tường quán cà phê, viết vào phía sau tờ lịch một bài thơ, cũng xin mạn phép được trích đăng ở đây vì bài thơ này có trong tập thơ của anh đã được xuất bản và phát hành trên cả nước.

 

MƯA ĐẦU MÙA

 

Buổi sáng đầu mùa mưa

Cây hồi sinh xanh mướt

Nắng mặt trời chải lược

Hương đất ngọt ngào bay

 

Trong khóm lá vườn cây

Áo thơm mùi trái chín

Nụ cười ai rất mịn

Đậm đà hương sầu riêng

 

Buổi sáng đầu mùa mưa

Trở về qua thành phố

Mát rượi lòng đại lộ

Tình xưa lá me bay

 

Trở về thành phố này

Nhớ bạn bè tranh đấu

Nhớ những đêm không ngủ

Tiếng hát “Dậy mà đi!”

 

Lại về qua trường xưa

Ngỡ ngàng cây đã lớn

Mười mấy năm giữ trọn

Nỗi nhớ thương bạn bè

 

Thư em viết cho anh

Mười năm sau mới hiểu

Khi biết thương cành liễu

Mùa thu đã đi qua

 

Em đã về Tiền Giang

Chút tình xưa ủ kín

Ngày ngày con nước đến

Gởi em lòng phù sa

 

Em về với học trò

Anh cũng về quê xưa

Mỗi năm mang thương nhớ

Gởi theo đầu mùa mưa

 

Buổi hội ngộ bất ngờ đầy cảm động, những người bạn sau 20 năm mới gặp lại nhau. Nhưng rồi cũng phải chia tay, anh gởi cô bài thơ viết sau lưng tờ lịch, cô về lại sông Tiền, anh ngược về đầm Ô Loan, hai gia đình nhỏ ấm yên hạnh phúc, chút kỷ niệm cất sâu vào trong góc nhỏ trái tim…

 

Bài thơ thứ hai: Bài thơ… bị đánh mất

Lại gần mười lăm năm nữa, anh có dịp về thăm bạn bè ở Sài Gòn, lần này đúng ngày 9-1, anh biết thế nào cũng gặp lại cô trong số đông đảo anh chị em về họp mặt, anh đã làm một bài thơ, viết cẩn thận vào một tờ giấy đẹp, cất vào túi áo định sẽ gởi tặng cô. Đêm họp mặt, người là người, đông thế mà anh vẫn tìm ra cô, tay run run cho vào túi áo tìm bài thơ… nhưng không có, bài thơ bị rơi mất tự bao giờ, anh đứng ngơ ngẩn vì làm mất bài thơ, cô ấy cười lặng lẽ, bạn bè anh cười… khoái chí, bởi vì thật tình mà nói, họ có phần ganh tị với anh, cô ấy dù đã lên chức bà nội nhưng vẫn còn sắc nước hương trời, vẫn còn là người đẹp Văn Khoa thuở nào. Nên khi thấy anh có lợi thế nhà thơ, lần nào gặp cô cũng có một bài thơ, các đồng chí bạn có phần ganh tị, và khi thấy bài thơ bị đánh mất thì cười khoan khoái vô cùng. Bài thơ ấy trừ anh ra không ai biết nội dung vì nó rơi mất đâu rồi.

 

Bài thơ thứ ba: Bài thơ chưa có và chuyện cũng chưa xảy ra. Nhưng nếu mươi năm sau anh còn có cơ hội trở lại Sài Gòn. Chắc chắn anh sẽ có một bài thơ và lần này chắc là bài thơ sẽ được giữ rất kỹ!

4 nhận xét:

  1. Hì hì! Người Văn Khoa ơi, có thể nào sau bài này GM bị "cô ấy" hỏi thăm vì đã dám kể lại chuyện của người ta không. Nếu vậy thì em co giò chạy trước đây. người Văn Khoa ở lại lãnh nghe. Mũi dại thì lái chịu đòn mà.

    Trả lờiXóa
  2. Những chuyện tình Văn Khoa ....đẹp như thơ chị GM nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  3. A! Anh Kiệt vào nhà rồi mà không để lại cho bọn em lời nào hết vậy?

    Trả lờiXóa