Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

(116) CHÚNG TÔI CÓ MỘT NGƯỜI ANH

Hôm nay là sinh nhật của anh Nguyễn Tuấn Kiệt, bây giờ hay cho đến bao giờ nữa, anh vẫn là người anh đáng kính của những “em gái văn Khoa”, đã và bây giờ vẫn đang cùng chúng tôi đi tiếp những chặng đường dài.
Mới đây, khi được xem lại những hình ảnh của anh “thời xa xưa”, các bạn buộc miệng: “Chà, hồi đó, anh K đẹp trai quá!”. Không ai hỏi tiếp câu: “Còn bây giờ thì sao…”.

Những năm 70, anh là “thủ trưởng”, chúng tôi sợ anh lắm, vì anh nghiêm khắc, lo việc lớn nên chẳng mấy khi để ý đến những chuyện vặt vãnh của chị em chúng tôi. Anh nói ít và nói ngắn, chúng tôi không gần gũi và thân thiết với anh cho lắm. Khi anh bị bắt giam ở Chí Hòa thì chúng tôi thay phiên nhau đi thăm nuôi, chủ yếu là để nghe anh dặn dò công việc, chưa bao giờ dám “nhỏ to tâm sự”.
Riêng với tôi thì có nhiều kỷ niệm vì anh là thủ trưởng trực tiếp của tôi. Nhớ lần gặp lại anh trong vùng giải phóng, tôi không sao quên được hình ảnh: một chàng thanh niên “Việt Cộng chính hiệu”, nhưng cũng rất thân thiết, đầy thương yêu khi căn dặn chị Hồng Diệp và tôi suốt chặng đường đi và về, bởi vì chúng tôi quá khờ khạo mà chỉ một chút sơ hở, sẽ nguy hiểm cho bao nhiêu người.
Sau năm 75, tôi có chồng “vùng sâu vùng xa”, tạm gọi là như vậy vì khoảng cách SG-MT tuy chỉ có 70 km nhưng phương tiện đi lại khó khăn nên xem như tôi cách biệt với bạn bè, nếu không có những lần anh đi công tác gần đâu đó và ghé thăm gia đình tôi. Vẫn là anh, ân cần, chu đáo và sẵn lòng chia sẻ những khó khăn của tôi: giúp con trai tôi chữa bệnh, mang về cho tôi 1 quyển sách để tôi thuyết trình trong buổi sinh hoạt Đoàn (lúc đó anh đang làm tại Thư viện)…Và còn nhiều, nhiều lắm những sẻ chia của thời gian khó ấy. Còn nhớ, có lần, tôi về SG trị bệnh và ghé nhà anh chị ở đường Đặng Dung. Ngày hôm sau là đám cưới anh Trần Long Ẩn, tôi không được mời nhưng anh chị bảo cứ đi cho vui. Thế là tôi đi cùng anh, lâu quá, không gặp lại tôi nên nhiều người đã quên, họ cứ tưởng “cô gái áo dài tím” bước vào cùng lúc với anh là “bồ nhí” của nhạc sĩ NTK! Hú hồn, em xin lỗi chị.
Những năm gần đây, chúng tôi có điều kiện gặp gỡ nhau nhiều hơn. Vẫn là cái tình của người Văn Khoa. Lúc trước, thường là cùng nhau đi viếng tang, đi thăm bệnh nhưng những ngày tháng gần đây thì chúng tôi thường “kiếm cớ” gặp nhau để vui đùa cho thỏa thích. Gọi là “hối hả yêu thương nhau” đó mà. Hầu như anh không bao giờ vắng mặt. Từ nhiều năm nay, đã thành lệ, đến Tết là chúng tôi chờ nhận bao lì xì may mắn của anh. Có lần tôi “bấm bụng” nói: “Sao em giữ bao lì xì may mắn của anh cẩn thận lắm mà em cũng cứ xui hoài!”. Anh không giận tôi mà chỉ cười vui vẻ: “Anh mà không cho em, em còn xui hơn nữa!”. Thật là chí lý. Anh nhớ sinh nhật của chúng tôi, chúc mừng, nhắc nhở tổ chức để có cớ mà gặp nhau. Thật khó tìm một người anh như thế.


Anh chị bây giờ đã có tuổi nhưng vẫn bên nhau, hạnh phúc, vẫn có mặt cùng chúng tôi để chúng tôi luôn có cảm giác được chở che, ấm áp.

Cho dù chúng tôi có nhiều thêm bao nhiêu tuổi nữa thì chúng tôi vẫn nghĩ mình đã được sinh ra, lớn lên từ Văn Khoa, nơi đó có những tình người. Chúng tôi vẫn quen rằng mình có những cánh chim đầu đàn chưa mỏi và chúng tôi, cứ thế mà bay theo. Bầu trời thênh thang, chúng ta cũng có lúc mỏi cánh nhưng vẫn là “một đàn”.
Mừng anh thêm một tuổi, trong chặng đường sắp tới, mong anh vẫn vững bước. Cuộc đời với những cung bậc thăng trầm sẽ là nguồn cảm hứng bất tận cho anh.

Bùi Trân Thúy
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

(115) NƯỚC LÊN - VỀ SÔNG ĂN CÁ, VỀ ĐỒNG ĂN CUA

Tháng 9 ta, chị Ngọc Dung rủ bạn bè về Sa Đéc ăn cá linh, trước đây đã hẹn nhau mùa nước nổi, rồi mặc dù năm nay nước về không lớn, cá linh không nhiều. Nhưng chúng tôi được hưởng lộc của Ba Má chị Ngọc Dung, ông năm nay đã 93, bà thì 87 tuổi, thỉnh thoảng lễ tết trong nhóm “Văn Khoa trẻ” người này hoặc người nọ ghé thăm ông bà, hôm lễ Vu Lan vừa qua, thấy một đám lô nhô tóc bạc đến nhà khoanh tay cúi đầu chúc ông bà thêm tuổi thêm vui, ông bà vui thiệt nên sẵn đó có ý: “Kêu tụi nó về quê cho ăn cá linh”, vậy là cả đám rồng rắn kéo nhau về Sa Đéc, trên đường đi cứ thắc mắc không biết năm nay nước không về nhiều, không biết có cá linh, có bông điên điển không?







Trên xe 25 chỗ vừa kín người, ngoài Ba Má chị Dung là “cặp đôi hoàn hảo nhất”,




còn lại thì cũng đều từ 60 đến 70 tuổi, trừ 2 bạn trẻ thuộc thế hệ thứ 3 đi theo để phòng khi có người cần… quyền trợ giúp. Cũng vì toàn những người có tuổi nên khá cẩn thận nhiều việc, trong đó có chuyện lo ăn sáng. Thường khi thì ở nhà ai cũng kiêng khem đủ thứ, tuổi này rồi, “khoe” với nhau thì bịnh nào cũng có, huyết áp, tiểu đường, mỡ trong máu, khớp khiết v.v…, ăn uống thường không bao nhiêu, vậy mà chuyến đi này, có đến 4 người lẳng lặng lo ăn sáng cho cả đoàn, người nào cũng xách một túi nặng, nên vừa yên vị trên xe là ai cũng lo gởi phần ăn sáng cho mọi người để nhẹ túi, kết quả mỗi người đều nhận được 1 ổ bánh mì thịt từ chị Kim Diệp, 1 hộp bánh đúc nhà làm của chị Thanh Quế, 1 cái bánh bao từ chị Thanh Sương, 1 chén cơm nắm chả lụa, khoai lang luộc muối mè từ chị Ngọc Như, nói tóm lại như ăn buffet sáng ở khách sạn 3 sao, ai muốn ăn món gì, ăn vào lúc nào thì cứ tự nhiên xử lý trên đoạn đường đi khoảng 150 km, và khi đến Trung Lương còn ghé uống cà phê do anh Phi chị Thúy đãi. Nghĩa là nếu ăn hết các thứ ăn sáng đã chuẩn bị thì đủ cho khẩu phần ăn sáng… của 1 tuần.
Nhẩn nha đi đến thị xã Sa Đéc hơn 11 giờ trưa, thị xã sầm uất với nhà cửa khang trang hai bên đường. Tên Sa Đéc nguyên gốc từ tên Khmer là Phsar Dek theo nghĩa là “Chợ sắt”, nhưng cũng có nhiều người cho rằng Phsar Dek là tên một vị thủy thần Khmer và theo truyền thuyết dân gian thì Phsar Dek lại là tên của một người con gái nhà giàu buồn chuyện tình duyên nên đi tu và dùng gia tài thừa hưởng để làm việc thiện , tu bổ đường xá, xây cất chợ búa ở đây. Về Sa Đéc thì có làng hoa Sa Đéc, có nhà cổ của ông Huỳnh Thủy Lê nơi quay phim Người Tình, có Vườn hồng của nghệ nhân Tư Tôn… Nhưng mục đích chuyến đi lần này là về thăm nhà chị Dung trong Tân Dương, nên tất cả rời xe xuống một chiếc ghe bầu để đi 3 km trên một con rạch vô đến trong nhà, người thành thị xuống ghe nhốn nha nhốn nháo,



nhưng yên vị được rồi thì thích thú ngắm cảnh, làng quê êm đềm dọc theo con rạch nhỏ.




Ghe cặp vô chiếc cầu nhỏ,



ngôi nhà rộng rãi với sân gạch tàu viền chung quanh bông mưa tím nhìn mát mắt dù buổi trưa đứng bóng.




Chờ mọi người rửa mặt rửa tay xong, ông bà hối dọn cơm, ai cũng nói ăn sáng nhiều quá không biết làm sao ăn cơm, nhưng ngồi vô bàn không ai bỏ sót món nào, ốc luộc thơm mùi lá ổi, thịt vịt chấm nước mắm gừng, gà kho sả,



cá linh kho mía điểm thêm tương hột ăn với cơm gạo mùa thơm phức,



rồi lẫu cá linh nhúng bông điên điển, kèo nèo, bông súng… ăn với bún.






Anh chị Hai, chị Dung và chị Như là chủ nhà hầu như không thấy kịp ăn vì cứ lo tiếp thêm nào ốc, nào bông điên điển, nào cá linh… Toàn U 60 với U 70 mà ăn như… rồng cuốn.
Ăn cơm xong thì trời xụ mặt chuyển mưa, lại hối nhau đi xóm vô vườn ổi, bước ra đến con rạch thấy con nít tắm sông thiệt vui



con đường trong xóm mát mẽ yên lành,






có một cây cầu khỉ, dĩ nhiên không ai trong số thị thành này dám thử,



vô vườn ổi thiệt ham, mỗi trái ổi từ lúc còn nhỏ đã được bao lại để tránh bị sâu đục, nên vườn không phải phun thuốc sâu, len lỏi trong vườn hái ổi, mua ổi.





Về lại nhà chị Hai đã kêu mua dùm một thúng trứng vịt hơn 300 trứng, xúm lại ngồi chia, chưa ngơi tay thì đã được kêu ăn chè đậu đen nước dừa.



Lật bật đã gần 3 giờ chiều, chụp hình kỷ niệm với hai bác rồi chào ra về.



Xuống ghe trở về mà luyến tiếc để lại làng quê bình yên sau lưng.




Về đến Mỹ Tho đã gần 6 giờ chiều, chị Minh Nguyệt mời ăn tối, chỉ định ăn món đặc sản Mỹ Tho là lẫu cháo cua đồng, nhưng thêm bánh khọt vì rất ngon, còn cháo thì quá tuyệt.





Rời thành phố Mỹ Tho sáng lấp lánh đèn buổi tối.



Chị Minh Nguyệt nói: Bây giờ thì Đèn Sài Gòn vẫn ngọn xanh ngọn đỏ, nhưng Đèn Mỹ Tho thì không thể nói ngọn tỏ ngọn lu nữa rồi.
Kết thúc một ngày về quê, cám ơn hai bác, cám ơn chị Dung, chị Nguyệt, vì đã cho mọi người một ngày “Về sông ăn cá, về đồng ăn cua”.
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

(114) MỘT NGÀY CỦA MỘT NGƯỜI!

Buổi sáng


Thì vẫn là một buổi sáng, nhưng với chị hôm nay đặc biệt hơn, hôm nay chị bước vào tuổi mới. Mở Facebook, bạn blog chúc mừng sinh nhật dài dằng dặc, hoa bánh và lời chúc làm nhà FB của chị sáng rực. Sang nhà bên Multiply, những tấm thiệp dễ thương mừng sinh nhật bay đến. Chị mỉm cười.

Gần trưa


Đi nấu cơm và… hơi băn khoăn, “ông hàng xóm” từ sáng giờ vẫn điềm tĩnh xem báo rồi xem tivi… đợi ăn cơm, chị nghĩ thầm “sinh nhật ổng, ổng còn quên, huống chi…”. Nhưng còn con gái trên Sài Gòn, chắc hôm nay đầu tuần bận việc quá,chắc phải đến chiều mới gọi điện mừng sinh nhật mẹ, con trai bên Mỹ thì giờ này đang ngủ mà, chắc cũng phải đến tối bên này là buổi sáng bên đó, con trai sẽ gọi điện. Nhưng còn mấy bà bạn Văn Khoa, cùng hưu trí cả rồi, bận bịu gì mà trên blog cũng mất tăm, quên sinh nhật bạn hiền rồi à, hay là mấy hôm trước vì blog nguoivankhoa mừng sinh nhật sớm nên bạn bè đã chúc mừng ở đó rồi.
Nhưng nói gì thì nói đi nấu cơm trưa mà … không cười mím chi như hồi sáng được, vì thấy như một ngày bình thường, mà hôm nay đâu phải… một ngày bình thường.

Buổi trưa


Ông hàng xóm ăn cơm trưa xong, tình cờ buột miệng: “Chiều nay đi ăn nhà hàng hen, má nó” . Chị gật đầu và lại mỉm cười. Vừa quay đi lại nghe nói với theo: “Chiều nay mặc áo đẹp đẹp nghen”. Lại mỉm cười tiếp thôi.

Buổi chiều

Ở Bến Tre

Mới 4 giờ, ông hàng xóm đã kêu: “Thay đồ đi má nó”. Chèn ơi! Mới ăn cơm trưa xong, giờ này mà đi ăn nỗi gì, nhưng mà thôi, “người ta” đãi mà, giờ nào cũng được.
Ủa mà sao không dắt xe ra, ngó ra cửa, chiếc xe hơi vẫn thường hay thuê đi Sài Gòn tái khám đậu trước sân, cậu lái xe cười cười. Rồi, kiểu này con gái đang đợi trên Sài Gòn, hèn chi hôm trước có nói mẹ cho con xin số điện thoại anh lái xe vẫn hay đưa ba mẹ đi Sài Gòn. Ái chà, hai cha con tính làm tui bất ngờ hen, tui biết rồi, cười cười trong bụng nghĩ vậy.

Ở Sài Gòn
Con gái lăng xăng hổm rày, gọi điện cho mấy dì bạn của mẹ mà con biết số điện thoại qua cô học trò cưng của mẹ, mời mà nói: “Mẹ con không biết gì hết, dì đừng nói gì nghen”. Người được mời cũng im re, không dám hỏi ai hết, chỉ biết ngày đó, giờ đó, tới chỗ X. Rồi con gái đi chọn nhà hàng, sắp đặt trang trí cho có dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẸ”, ngắm nghía thực đơn chọn món ăn, lùng sục trên mạng tìm ra một nghệ nhân làm bánh, đặt một cái bánh mà biết mẹ sẽ hết sức ưng ý, đi chọn hoa…



17.30, con gái và cô học trò đã tíu tít sắp đặt ở nhà hàng, phòng ăn nhỏ, ấm cúng, nên không mời được nhiều, vài bạn Văn Khoa, vài bạn blog quen từ hồi ở 360, giờ chót có bạn không đi được vì nơi bạn ở mưa to quá mà lại khá xa, một bạn vài ngày trước bị tai nạn xe, còn thì đều đến trước giờ nhân vật chính lên tới Sài Gòn. Con gái thỉnh thoảng thông báo: “…tới quận X rồi, kẹt xe quá…, tới đường Y rồi, cũng còn kẹt xe…rồi rồi quẹo vô đường Z rồi, mấy dì chuẩn bị nghen, con xuống dưới đón..”. Trên này mấy bà bạn già cũng như con nít lo kiếm chỗ núp, nhân vật chính đi vô, cười cười ra cái điều: “Tui biết rồi, cha con tính tổ chức sum họp gia đình ngày sinh nhật tui nghen, có chị Ba nè, có mấy cháu nữa nè…”, qua khỏi cửa, ở đâu mấy bà bạn già ào ra, vỗ tay mà hát lạc tông hết…Happy birth day to you
Miệng chị há ra rồi giữ nguyên vậy, không khép lại được, rồi chị ôm chầm bạn Văn Khoa với bạn blog. “Ông hàng xóm” đứng ngó chị ôm bạn miệng lắp bắp mà cười mãn nguyện, con gái vừa chộp hình vừa cười tươi rói, trông con gái in hệt chị 40 năm về trước ở trường Văn Khoa. Rồi cũng thời khắc đó, bên Mỹ chắc con trai cũng đang ngồi canh, gọi điện thoại về chúc mừng sinh nhật mẹ.

Tôi, một trong những người chứng kiến, mới nhìn như một tiệc sinh nhật bình thường,


nhưng tôi nhìn nụ cười mãn nguyện của anh,


những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán cô con gái đang lăng xăng không ngừng trong bữa tiệc, cô học trò rụt rè nhưng chu đáo chăm sóc mọi người, nhìn chị vừa cười vừa chu miệng run run thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật đến mấy lần mới tắt hết, tôi biết chị vui và cảm động lắm.


Chúc mừng chị, hạnh phúc của người vợ, của người mẹ, thật viên mãn! Em mừng chị nghen!


Gia Minh
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

(113) SINH NHẬT THÁNG 10

Tháng 10 có một ngày của phụ nữ - 20/10 –



Tháng 10 có những ngày sinh nhật của bạn bè Góc nhỏ Văn Khoa, đó là

Người mà vào một ngày tháng 6 mưa nhiều, đã làm cho nhóm “Văn Khoa trẻ” một ngôi nhà để không phải dầm mưa Văn Khoa trẻ vẫn có thể đến với nhau

CHÚC BẠN CỨ MÃI “…Ta hối hả thương yêu nhau đi nhé…”
MÃI YÊU CUỘC SỐNG VÀ MÃI YÊU NGƯỜI
Sinh nhật thật vui THU NHÂN nhé.



Người vẫn thường ít nói khi Văn Khoa trẻ gặp nhau, nhưng bạn có trái tim mênh mông của một người mẹ, bạn vẫn thường vội trở về nhà sau những cuộc gặp mặt vì ở đó có một trái tim nhỏ bé luôn mong chờ bạn.
CHÚC BẠN MÃI BÌNH YÊN TRONG CUỘC SỐNG
Trái tim mãi bền bĩ với thời gian cho tình yêu mênh mông của bạn
Sinh nhật với nụ cười KIM DIỆP nhé!



Người vẫn đưa đến cho “Văn Khoa trẻ” những tràng cười vui bất tận, anh luôn làm cho mọi người vui vẻ bất chấp nhưng gai góc trong đời mình.
CHÚC ANH LUÔN VUI VÀ HẠNH PHÚC
Nụ cười của anh sẽ mãi trên môi
Sinh nhật đầy tiếng cười anh XUÂN TIẾN ơi!



Người đến với Góc nhỏ Văn Khoa với sự dịu dàng như tình yêu màu tím của bạn, sự ân cần của bạn với những người Văn Khoa làm cuộc sống trong thế giới blog thật đáng yêu.
CHÚC BẠN SỨC KHỎE VÀ VIÊN MÃN TRONG GIA ĐÌNH
Cuộc sống luôn nhộn nhịp như những điệu nhảy vui.
Sinh nhật đầy ắp yêu thương HÀ PHAN nhé!


Người mang cho Góc nhỏ Văn Khoa làn gió mát trẻ trung tươi vui với sự ba lơn dễ thương của mình
CHÚC EM AN NHIÊN NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN TRONG NỖI MÁT MÁT LỚN
Sinh nhật lặng lẽ mà yêu thương MINH TRANG nhé.

Đọc tiếp ...

(112) BẠN TÔI

Mừng Sinh Nhật

(Viết cho Thu Nhân)


Bạn là bạn học với chúng tôi tại Đại học Văn Khoa không bao lâu, đi cùng chúng tôi một quãng đường không dài nhưng….
Từ khi có ý tưởng thành lập blog cho nhóm, bạn đã âm thầm suy nghĩ, liên kết, nhờ vả những thân hữu để blog cũng nên vóc nên hình.
Rồi sau đó, bạn xây nhà cho chúng tôi. Mỗi nhà một vẻ, đa dạng hình ảnh, màu sắc nhưng vẫn giữ được phong thái của “chủ nhà”. Thương bạn biết bao nhiêu, chúng tôi cứ ung dung tự tại mà vẫn có nhà “lịch sự”, không cần yêu cầu! Phải hiểu chúng tôi, phải được các bạn khác nhiệt tình giúp đỡ thì bạn mới làm được việc này, chỉ để chúng tôi có một nơi dừng chân mà nghĩ cho mình, cho cuộc đời, cho bạn bè sau khi đã lấm lem những bụi trần!
Và rồi, nhiều lượt khác nhau, nhiều ngôi nhà đã được dựng lên đơn sơ, nhưng cũng là nhà cấp 4 đàng hoàng đủ sức chống chọi với gió mưa. Bạn tiếp tục phải “đối mặt” với một “vấn nạn” khác: chủ nhân của nó chẳng biết “đường ra, lối vào”. Một lần nữa, bạn lại kiên nhẫn soạn các slides để hướng dẫn chúng tôi, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, có cả hình minh họa. Vậy mà, với những người “chậm hiểu, mau quên” như chúng tôi thì mọi sự đều khó khăn mà “trăm dâu đổ đầu tằm”, có đôi khi, giận lây sang bạn! Trong những tình huống ấy, bạn vẫn như người thầy kiên trì, nhắc đi, nhắc lại nhiều lần, ân cần “nấu cháo” điện thoại cũng là để chỉ dẫn này nọ. Chúng tôi thương yêu gọi bạn là “cô giáo xứ dừa”.
Khi blog đã hình thành và bắt đầu “vận hành” thì với vai trò Tổng biên tập, bạn đã viết những entries đầu tiên, khơi nguồn cảm xúc cho nhiều bạn khác bởi sự chân thành, những tình cảm trìu mến mà bạn đã dành cho quãng đời tuy không dài nhưng vẫn để lại một dấu ấn sâu sắc đối với bạn.
Về quê, rồi có gia đình riêng, bẵng đi một thời gian dài, chúng tôi không gặp bạn nhưng khi trùng phùng hội ngộ thì bạn vẫn vậy, chịu thương, chịu khó, ân cần với tất cả, nâng niu từng kỷ niệm bằng trí nhớ khá tuyệt vời của bạn.
Bạn say sưa kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện từ lâu, đã được bạn giấu vào ngăn tim sâu kín, sẻ chia với chúng tôi những giọt nước mắt không thể chảy thành dòng…Và cứ như vậy, chúng tôi đã có nhau như chưa bao giờ lạc nhau.
Bạn nhắc chúng tôi hãy “hối hả yêu thương nhau” bởi thời gian không còn nhiều. Bạn cứ lặng thầm như thế, sẻ chia với tất cả và dường như vẫn âm thầm với cõi riêng của mình.



Bạn thêm tuổi mới, mừng cho bạn yêu và cũng mừng cho cả nhà Văn Khoa đã có một người bạn tuyệt vời, tuy xa mà vẫn gần. Chúng ta sẽ mãi mãi có nhau trong cuộc đời. Cho dù năm tháng có qua đi, mong rằng Thu Nhân vẫn mãi mãi dành trọn những ân tình cho Văn Khoa yêu dấu.

22-10-2012


Bùi Trân Thúy
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

(111) Có những ngày tháng Chín

 

Những ngày Tháng Chín lại về nơi Góc nhỏ này,
 
lúc không chỉ Người VănKhoa mà bao nhiêu là bạn bè xóm Mul đang nháo nhào kiếm đất cất nhà để "tùy nghi di tản"...

Những ngày Tháng Chín lại về nơi Góc nhỏ này,

lúc mà việc dọn nhà Văn Khoa đã cơ bản là xong, và sau những ngày vất vả, em gái VK Minh An đang vi vu săn ảnh ruộng bậc thang vào mùa tít ở đâu đó Sapa hay Hà Giang Mèo Vạc, và hứa sẽ tổ chức Sinh Nhật cho Hải Hội nơi phố núi mờ sương...

Những ngày Tháng Chín lại về nơi Góc nhỏ này,

lúc mà "VK trẻ" Cỏ May cũng tất bật giúp con gái dọn nhà - về một cái tổ rộng rãi hơn, xinh xắn hơn, và cũng đang lúc biết rất rõ ngày ngày khi đi làm về sẽ vắng bóng cháu ngoại Miki lẫm chẫm chạy theo ôm chân Bà Ngoại líu lo bao chuyện...

Những ngày Tháng Chín lại về nơi Góc nhỏ này,

lúc mà các bạn Trúc Chi, Hoàng Hương, Kim Diệp đang vất vả với nhà MOP mới tậu, lúc mà Anh Chị Kiệt-Tuyến, chị Lá Cỏ Hồng cũng đang chờ "tân gia" nhà MOP của mình...

Nhưng Người Văn Khoa vẫn nhớ,

Những ngày Tháng Chín lại về nơi Góc nhỏ này,

Để mừng Sinh Nhật của Hoàng Hương, Hải Hội, Cỏ May...

* Hoàng Hương ơi,
Người Văn Khoa vẫn nhớ mãi những cách hoa hồng bằng giấy của những ngày xa xưa đó, những ngày mà chúng ta mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường Đại Học Văn Khoa với bao nhiêu là bỡ ngỡ với những giảng đường to rộng, với không khí sinh hoạt và học tập khác xa thời trung học; bao nhiêu là náo nức sôi nổi với không khí cũng những ngày tranh đấu bên anh em, bạn bè; bao nhiêu là ngậm ngùi đau xót khi lần lượt nhìn bạn bè anh em bị bắt bớ, tra khảo, tù đầy...
Người Văn Khoa nghĩ rằng, phải hạnh phúc lắm, phải may mắn lắm, chúng ta giờ đây vẫn còn có nhau - sau hơn bốn mươi năm với nhiều dâu bể cuộc đời.
Nên, mừng Sinh Nhật Hoàng Hương với nhiều hoài niệm, chúc bạn mình VUI VẺ, AN NHIÊN.

Photobucket

* Hải Hội thương mến,
Từ bao lâu rồi, lâu lắm rồi đó, Người Văn Khoa vẫn coi bạn là Người Văn Khoa, bạn là Hội và Hội trong bóng hình của bạn bây giờ, có bạn là mãi có Hội ở bên...
Một đời vất vả với gia đình, lo toan vì chồng con, giờ bạn sẽ có thời gian cho mình, cho bạn bè nhiều hơn nhé. Mừng SINH NHẬT, chúc bạn THONG DONG, AN LÀNH bên con cháu thân yêu.

Photobucket

* Cỏ May yêu thương,
Người Văn Khoa vẫn luôn nhớ hình ảnh cô "công chúa nhõng nhẽo'' của ngày xưa, còn bây giờ, không biết có thể gọi là Bà Ngoại / Nội nhõng nhẽo không nhỉ? Nhưng bạn vẫn mãi là chim Đỗ Quyên, vẫn mãi là đóa Hướng Dương "trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời".
Người nặng tình và đa đoan nên cứ mãi đa mang, nên mừng SINH NHẬT, chúc Cỏ May THANH THẢN, TỰ TẠI.

Photobucket

Và thêm chúc tất cả các bạn thân quen xa gần,
ai người có Ngày Vui Tháng Chín,
hãy cùng Người Văn Khoa
nắm tay nhau,
cùng chúc nhau HẠNH PHÚC...



Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket



Photobucket



Photobucket


Photobucket  
Đọc tiếp ...