Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

(114) MỘT NGÀY CỦA MỘT NGƯỜI!

Buổi sáng


Thì vẫn là một buổi sáng, nhưng với chị hôm nay đặc biệt hơn, hôm nay chị bước vào tuổi mới. Mở Facebook, bạn blog chúc mừng sinh nhật dài dằng dặc, hoa bánh và lời chúc làm nhà FB của chị sáng rực. Sang nhà bên Multiply, những tấm thiệp dễ thương mừng sinh nhật bay đến. Chị mỉm cười.

Gần trưa


Đi nấu cơm và… hơi băn khoăn, “ông hàng xóm” từ sáng giờ vẫn điềm tĩnh xem báo rồi xem tivi… đợi ăn cơm, chị nghĩ thầm “sinh nhật ổng, ổng còn quên, huống chi…”. Nhưng còn con gái trên Sài Gòn, chắc hôm nay đầu tuần bận việc quá,chắc phải đến chiều mới gọi điện mừng sinh nhật mẹ, con trai bên Mỹ thì giờ này đang ngủ mà, chắc cũng phải đến tối bên này là buổi sáng bên đó, con trai sẽ gọi điện. Nhưng còn mấy bà bạn Văn Khoa, cùng hưu trí cả rồi, bận bịu gì mà trên blog cũng mất tăm, quên sinh nhật bạn hiền rồi à, hay là mấy hôm trước vì blog nguoivankhoa mừng sinh nhật sớm nên bạn bè đã chúc mừng ở đó rồi.
Nhưng nói gì thì nói đi nấu cơm trưa mà … không cười mím chi như hồi sáng được, vì thấy như một ngày bình thường, mà hôm nay đâu phải… một ngày bình thường.

Buổi trưa


Ông hàng xóm ăn cơm trưa xong, tình cờ buột miệng: “Chiều nay đi ăn nhà hàng hen, má nó” . Chị gật đầu và lại mỉm cười. Vừa quay đi lại nghe nói với theo: “Chiều nay mặc áo đẹp đẹp nghen”. Lại mỉm cười tiếp thôi.

Buổi chiều

Ở Bến Tre

Mới 4 giờ, ông hàng xóm đã kêu: “Thay đồ đi má nó”. Chèn ơi! Mới ăn cơm trưa xong, giờ này mà đi ăn nỗi gì, nhưng mà thôi, “người ta” đãi mà, giờ nào cũng được.
Ủa mà sao không dắt xe ra, ngó ra cửa, chiếc xe hơi vẫn thường hay thuê đi Sài Gòn tái khám đậu trước sân, cậu lái xe cười cười. Rồi, kiểu này con gái đang đợi trên Sài Gòn, hèn chi hôm trước có nói mẹ cho con xin số điện thoại anh lái xe vẫn hay đưa ba mẹ đi Sài Gòn. Ái chà, hai cha con tính làm tui bất ngờ hen, tui biết rồi, cười cười trong bụng nghĩ vậy.

Ở Sài Gòn
Con gái lăng xăng hổm rày, gọi điện cho mấy dì bạn của mẹ mà con biết số điện thoại qua cô học trò cưng của mẹ, mời mà nói: “Mẹ con không biết gì hết, dì đừng nói gì nghen”. Người được mời cũng im re, không dám hỏi ai hết, chỉ biết ngày đó, giờ đó, tới chỗ X. Rồi con gái đi chọn nhà hàng, sắp đặt trang trí cho có dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẸ”, ngắm nghía thực đơn chọn món ăn, lùng sục trên mạng tìm ra một nghệ nhân làm bánh, đặt một cái bánh mà biết mẹ sẽ hết sức ưng ý, đi chọn hoa…



17.30, con gái và cô học trò đã tíu tít sắp đặt ở nhà hàng, phòng ăn nhỏ, ấm cúng, nên không mời được nhiều, vài bạn Văn Khoa, vài bạn blog quen từ hồi ở 360, giờ chót có bạn không đi được vì nơi bạn ở mưa to quá mà lại khá xa, một bạn vài ngày trước bị tai nạn xe, còn thì đều đến trước giờ nhân vật chính lên tới Sài Gòn. Con gái thỉnh thoảng thông báo: “…tới quận X rồi, kẹt xe quá…, tới đường Y rồi, cũng còn kẹt xe…rồi rồi quẹo vô đường Z rồi, mấy dì chuẩn bị nghen, con xuống dưới đón..”. Trên này mấy bà bạn già cũng như con nít lo kiếm chỗ núp, nhân vật chính đi vô, cười cười ra cái điều: “Tui biết rồi, cha con tính tổ chức sum họp gia đình ngày sinh nhật tui nghen, có chị Ba nè, có mấy cháu nữa nè…”, qua khỏi cửa, ở đâu mấy bà bạn già ào ra, vỗ tay mà hát lạc tông hết…Happy birth day to you
Miệng chị há ra rồi giữ nguyên vậy, không khép lại được, rồi chị ôm chầm bạn Văn Khoa với bạn blog. “Ông hàng xóm” đứng ngó chị ôm bạn miệng lắp bắp mà cười mãn nguyện, con gái vừa chộp hình vừa cười tươi rói, trông con gái in hệt chị 40 năm về trước ở trường Văn Khoa. Rồi cũng thời khắc đó, bên Mỹ chắc con trai cũng đang ngồi canh, gọi điện thoại về chúc mừng sinh nhật mẹ.

Tôi, một trong những người chứng kiến, mới nhìn như một tiệc sinh nhật bình thường,


nhưng tôi nhìn nụ cười mãn nguyện của anh,


những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán cô con gái đang lăng xăng không ngừng trong bữa tiệc, cô học trò rụt rè nhưng chu đáo chăm sóc mọi người, nhìn chị vừa cười vừa chu miệng run run thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật đến mấy lần mới tắt hết, tôi biết chị vui và cảm động lắm.


Chúc mừng chị, hạnh phúc của người vợ, của người mẹ, thật viên mãn! Em mừng chị nghen!


Gia Minh
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

(113) SINH NHẬT THÁNG 10

Tháng 10 có một ngày của phụ nữ - 20/10 –



Tháng 10 có những ngày sinh nhật của bạn bè Góc nhỏ Văn Khoa, đó là

Người mà vào một ngày tháng 6 mưa nhiều, đã làm cho nhóm “Văn Khoa trẻ” một ngôi nhà để không phải dầm mưa Văn Khoa trẻ vẫn có thể đến với nhau

CHÚC BẠN CỨ MÃI “…Ta hối hả thương yêu nhau đi nhé…”
MÃI YÊU CUỘC SỐNG VÀ MÃI YÊU NGƯỜI
Sinh nhật thật vui THU NHÂN nhé.



Người vẫn thường ít nói khi Văn Khoa trẻ gặp nhau, nhưng bạn có trái tim mênh mông của một người mẹ, bạn vẫn thường vội trở về nhà sau những cuộc gặp mặt vì ở đó có một trái tim nhỏ bé luôn mong chờ bạn.
CHÚC BẠN MÃI BÌNH YÊN TRONG CUỘC SỐNG
Trái tim mãi bền bĩ với thời gian cho tình yêu mênh mông của bạn
Sinh nhật với nụ cười KIM DIỆP nhé!



Người vẫn đưa đến cho “Văn Khoa trẻ” những tràng cười vui bất tận, anh luôn làm cho mọi người vui vẻ bất chấp nhưng gai góc trong đời mình.
CHÚC ANH LUÔN VUI VÀ HẠNH PHÚC
Nụ cười của anh sẽ mãi trên môi
Sinh nhật đầy tiếng cười anh XUÂN TIẾN ơi!



Người đến với Góc nhỏ Văn Khoa với sự dịu dàng như tình yêu màu tím của bạn, sự ân cần của bạn với những người Văn Khoa làm cuộc sống trong thế giới blog thật đáng yêu.
CHÚC BẠN SỨC KHỎE VÀ VIÊN MÃN TRONG GIA ĐÌNH
Cuộc sống luôn nhộn nhịp như những điệu nhảy vui.
Sinh nhật đầy ắp yêu thương HÀ PHAN nhé!


Người mang cho Góc nhỏ Văn Khoa làn gió mát trẻ trung tươi vui với sự ba lơn dễ thương của mình
CHÚC EM AN NHIÊN NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN TRONG NỖI MÁT MÁT LỚN
Sinh nhật lặng lẽ mà yêu thương MINH TRANG nhé.

Đọc tiếp ...

(112) BẠN TÔI

Mừng Sinh Nhật

(Viết cho Thu Nhân)


Bạn là bạn học với chúng tôi tại Đại học Văn Khoa không bao lâu, đi cùng chúng tôi một quãng đường không dài nhưng….
Từ khi có ý tưởng thành lập blog cho nhóm, bạn đã âm thầm suy nghĩ, liên kết, nhờ vả những thân hữu để blog cũng nên vóc nên hình.
Rồi sau đó, bạn xây nhà cho chúng tôi. Mỗi nhà một vẻ, đa dạng hình ảnh, màu sắc nhưng vẫn giữ được phong thái của “chủ nhà”. Thương bạn biết bao nhiêu, chúng tôi cứ ung dung tự tại mà vẫn có nhà “lịch sự”, không cần yêu cầu! Phải hiểu chúng tôi, phải được các bạn khác nhiệt tình giúp đỡ thì bạn mới làm được việc này, chỉ để chúng tôi có một nơi dừng chân mà nghĩ cho mình, cho cuộc đời, cho bạn bè sau khi đã lấm lem những bụi trần!
Và rồi, nhiều lượt khác nhau, nhiều ngôi nhà đã được dựng lên đơn sơ, nhưng cũng là nhà cấp 4 đàng hoàng đủ sức chống chọi với gió mưa. Bạn tiếp tục phải “đối mặt” với một “vấn nạn” khác: chủ nhân của nó chẳng biết “đường ra, lối vào”. Một lần nữa, bạn lại kiên nhẫn soạn các slides để hướng dẫn chúng tôi, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, có cả hình minh họa. Vậy mà, với những người “chậm hiểu, mau quên” như chúng tôi thì mọi sự đều khó khăn mà “trăm dâu đổ đầu tằm”, có đôi khi, giận lây sang bạn! Trong những tình huống ấy, bạn vẫn như người thầy kiên trì, nhắc đi, nhắc lại nhiều lần, ân cần “nấu cháo” điện thoại cũng là để chỉ dẫn này nọ. Chúng tôi thương yêu gọi bạn là “cô giáo xứ dừa”.
Khi blog đã hình thành và bắt đầu “vận hành” thì với vai trò Tổng biên tập, bạn đã viết những entries đầu tiên, khơi nguồn cảm xúc cho nhiều bạn khác bởi sự chân thành, những tình cảm trìu mến mà bạn đã dành cho quãng đời tuy không dài nhưng vẫn để lại một dấu ấn sâu sắc đối với bạn.
Về quê, rồi có gia đình riêng, bẵng đi một thời gian dài, chúng tôi không gặp bạn nhưng khi trùng phùng hội ngộ thì bạn vẫn vậy, chịu thương, chịu khó, ân cần với tất cả, nâng niu từng kỷ niệm bằng trí nhớ khá tuyệt vời của bạn.
Bạn say sưa kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện từ lâu, đã được bạn giấu vào ngăn tim sâu kín, sẻ chia với chúng tôi những giọt nước mắt không thể chảy thành dòng…Và cứ như vậy, chúng tôi đã có nhau như chưa bao giờ lạc nhau.
Bạn nhắc chúng tôi hãy “hối hả yêu thương nhau” bởi thời gian không còn nhiều. Bạn cứ lặng thầm như thế, sẻ chia với tất cả và dường như vẫn âm thầm với cõi riêng của mình.



Bạn thêm tuổi mới, mừng cho bạn yêu và cũng mừng cho cả nhà Văn Khoa đã có một người bạn tuyệt vời, tuy xa mà vẫn gần. Chúng ta sẽ mãi mãi có nhau trong cuộc đời. Cho dù năm tháng có qua đi, mong rằng Thu Nhân vẫn mãi mãi dành trọn những ân tình cho Văn Khoa yêu dấu.

22-10-2012


Bùi Trân Thúy
Đọc tiếp ...