Nhóm chúng tôi là những người học Văn Khoa vào những năm đầu của thập kỷ 70, vì vậy khi gặp nhau các anh chị học Văn Khoa những năm cuối thập kỷ 60 gọi nhóm chúng tôi là “Nhóm Văn Khoa trẻ”. Gọi như thế từ khi tóc còn xanh cho đến khi đầu đã bạc, gặp nhau các anh chị vẫn gọi “Văn Khoa trẻ” cho dễ nhận nhau. Có lẽ vì cứ quen nghe Văn Khoa trẻ mà chúng tôi quên mất quy luật Sinh - Lão - Bệnh - Tử, cho đến khi có một lúc chúng tôi nhận ra hình như thời gian đó nhận điện thoại hay nhắn tin chỉ toàn để đi thăm bệnh , nhiều đến mức đâm ra phát sợ, nhưng sợ cũng không tránh khỏi, đã có những người bạn lần lượt đi qua khỏi cuộc đời này.
Tháng 9 âl năm đó, chúng tôi đã tiễn một người bạn thân quý nhất của cả nhóm – bạn Huỳnh Ngọc Hội – Cho đến bây giờ mỗi sáng đi bộ tập thể dục trong Tao Đàn, đi ngang chỗ bạn thường đứng tập trước đây, tôi vẫn cứ ngơ ngẩn nghĩ sao lại thế được! Thường buổi sáng bạn tập thể dục ở đó, cuộc sống gấp rút nên gặp nhau mỗi buổi sáng chỉ vẫy tay một cái rồi thì ai nấy đều bị cuốn vào trong bộn bề cuộc sống hàng ngày.
Tôi vẫn nhớ, khi sinh thời bạn là người không thể thiếu được của nhóm Văn Khoa trẻ này, ngay cả từ hồi trong phong trào SVHS cũng vậy, bạn thuộc đội Công tác xã hội, hiền lành ít nói nhưng rất gan lì, bởi vậy khi bị bắt bạn bị đưa ra Côn Đảo. Sau hòa bình, bạn vẫn vậy, không đứng từ cái cái hào quang quá khứ để nhìn xuống, vẫn nhận những công việc bình thường vất vả, còn nhớ thời gian đó Hải Triều còn nhỏ, mẹ và vợ bạn vẫn ở quê với Hải Âu. Bạn mang Hải Triều vào Sài Gòn, hai cha con ở nhà tập thể, khi nào đi công tác vài ngày bạn lại mang con đến nhà tập thể báo SGGP gởi cho chị Thúy Liễu. Bạn bè chia sẻ khó khăn với nhau, để mấy chục năm sau trong đám cưới của Hải Triều, cả nhóm ngồi ôn lại chuyện cũ hồi thằng bé mới 3 tuổi.
Thời gian đi qua thật nhanh, cứ tưởng chúng ta bình yên để có dịp là hội tụ với nhau. Vậy rồi thình lình chúng tôi mất bạn!
Ba tháng trước khi bạn mất, cả nhóm còn được đi dự đám cưới Hải Âu, rồi những ngày sau bạn còn rồng rắn dẫn chúng tôi đi thăm bệnh bạn Phan Tú Lộc, anh Nguyễn Tri Chính, anh Trần Luyến trước khi bạn cũng vào nhập viện vì những cơn ho dai dẳng kéo dài mà do để tập trung vào chuyện cưới vợ cho con trai bạn nấn ná chưa đi khám bệnh. Nhận được tin nhắn bạn bị mắc bệnh hiểm nghèo, cả nhóm sấp ngửa chạy vào bệnh viện, bạn cười khi thấy bạn bè chung quanh và bạn vẫn lạc quan để chiến đấu với bệnh tật, nhưng trong cuộc chiến này sức mạnh thuộc về số phận.
Chúng tôi tiễn bạn mà tiếc nuối vẫn còn mãi không thôi.
Bạn Hội mất, Tú Lộc đang nằm bệnh viện vẫn hỏi thăm, chúng tôi đành nói dối là Hội về quê chữa bệnh, nghe vậy Tú Lộc lật đật ghi tên thuốc bảo tôi "gởi cho Hội mua uống, thuốc này tốt lắm, Lộc đang uống và thấy khỏe lên".
Cô bạn tội nghiệp của tôi, cô khỏe lên là vì cô đang cố gắng chiến đấu với bệnh tật để làm một tâm nguyện cuối cùng: cưới vợ cho con trai. Cuộc đời của bạn chắc chỉ vui chừng 20 năm đầu tiên, còn nhớ hồi đó, Tú Lộc 18 tuổi, tóc demi-garcon, nhỏ nhắn, xinh xắn, giọng hát cao vút, mỗi khi bạn cất tiếng lanh lảnh: “Em sẽ hái hoa cho chị cho anh cắm trên trời Tổ quốc…” là tiết mục đó ăn lựu đan cay sớm nhất so với các tiết mục khác trong những đêm Hát cho đồng bào tôi nghe. Bạn bé như cái kẹo, nhưng rất nhanh nhẹn và rất lì, vì vậy bạn cũng bị bắt rất sớm. Rồi bạn được thả, năm 72, nhóm phong trào SVHS Văn Khoa tan tác vì bị bắt gần hết, bạn về trường ngơ ngác, bơ vơ. Cha mẹ buộc quay về Ban Mê Thuột, năm sau bạn đi lấy chồng, con trai được 2 tuổi, bạn chia tay với chồng, và người đó mất hút như một viên sỏi ném xuống biển. Từ đó cuộc đời bạn rất ít ngày vui, một mình nuôi con trong những ngày khó khăn, có thêm một bà má nuôi cho cu Bảo là tôi nhưng chỉ hụ hợ phần nào, bạn cày như điên để nuôi con, người bé choắt lại, đầu tóc như rơm khô vì nắng gió. Cuộc đời ai cũng có những sai lầm, bạn nhiều vất vả, sai sót cũng nhiều và phải lầm lũi một mình đi qua những năm tháng cuộc đời.
Tâm nguyện cuối cùng của bạn cũng hoàn thành, cưới vợ cho con trai xong bạn vui lắm, nhưng không nán lại được đến lúc cháu nội ra đời. Bây giờ mỗi lần cu Bin gọi tôi “bà nội”, tôi lại nhớ đến bạn, lẽ ra tiếng bà nội đó phải dành cho bạn, Tú Lộc ơi!
Thời gian đó thật khó khăn, Hội mất, không chỉ nói dối Tú Lộc mà còn phải nói dối cả với anh Tri Chính và anh Trần Luyến. Cứ vậy, những ngày tháng đó, nhóm chúng tôi thường xuyên ra vào bệnh viện Nguyễn Trãi, bệnh viện Thống Nhất, Viện điều dưỡng quận 8… và cứ một người bạn nào ra đi thì cũng vẫn phải dấu không dám cho người đang còn nằm ở bệnh viện biết.
Anh Tri Chính và anh Trần Luyến là lớp đàn anh, nhưng cùng với một số anh chị lớn khác khá gắn bó với nhóm Văn Khoa trẻ chúng tôi, nhất là anh Tri Chính, anh tham gia bộ phận báo chí một thời gian trong phong trào. Có anh, chúng tôi vui lắm vì anh là người có nhiều kinh nghiệm do anh là người phụ trách mục Đồng Cỏ Non trên báo Tuổi Hoa. Sau ngày Hòa bình, anh làm quản lý trong một trong một trường PTCS. Rồi những phiền toái của cuộc đời buộc anh phải rời trường. Nhận công việc mới ở một tờ báo của ngành giáo dục thích hợp với chuyên môn của anh hơn, nhưng xa trường học anh vẫn buồn. Những ngày đó, nhóm nữ chúng tôi dù không biết uống rượu vẫn đem một chai rượu vang đến để cụng ly với anh trong một cuộc họp mặt như một lời chia sẻ thầm lặng. Những tưởng rằng khó khăn của một đời người như vậy là nhiều rồi, nhưng anh vẫn lại phải tiếp tục một cuộc chiến đấu khác, và lần này anh phải chịu thua! Chúng tôi cũng đã mất anh.
Đã bước qua tháng 9 âl, ít lâu nữa chúng tôi sẽ gặp nhau trong đám giỗ của Hội. Những câu chuyện của ngày xưa sẽ trở về...
Hôm nay, những dòng này như những nén hương gởi đến các bạn, các anh chị Văn Khoa đã đi qua cuộc đời này. Nói như nguoivankhoa đã từng nói: Ở đâu đó cũng có một góc nhỏ Văn Khoa…
Tháng 10/2011
GiaMinh