Tháng 6, Góc Nhỏ Văn Khoa đầy tuổi tôi, xóm Văn Khoa ai cũng rưng rưng cảm xúc nhìn lại ngôi nhà nhỏ của nhóm. Đại tỷ Quan Thư đã biến cảm xúc thành một entry thật cảm động, nguoivankhoa đưa lên đây mừng GNVK đầy năm!
VĂN KHOA TRẺ VÀ TÔI.
Thoát ly vào chiến khu tháng 4-1970, xa mái trường Văn Khoa thân thương, nơi tôi trưởng thành trên con đường Cách mạng, cũng là nơi tôi gặp người bạn đời yêu mến, trong lòng tôi sao tránh khỏi những phút giây bồi hồi nhớ mái trường xưa nhiều kỷ niệm.
15-4-1975 , anh Lộc hy sinh trước cửa ngõ Sài Gòn, tôi như người mộng du, lao vào công tác như người có trí mà không hồn, Văn Khoa đó, nơi tháng 8-1975 tôi và đồng đội, thầy cô về tổ chức lễ truy điệu anh Lộc và anh Nguyễn Ngọc Phương, nhưng sao tôi thấy như có gì đó rất đỗi xa xôi, dù thầy Châu Long, cô Bình Minh, thầy Nguyễn Văn Trung …vẫn còn dạy ở trường, đến nắm tay tôi, thông cảm ngậm ngùi…
Rồi công tác mới sau 30-4-75 dồn dập, trước mắt tôi chỉ có công việc hiện tại, quá khứ như lùi xa…
Tôi quên bẳng đi còn nhiều thầy cô Văn Khoa trước giải phóng còn dạy ở trường… bởi tôi nghĩ mọi thứ đều thay đổi… có thể thầy cô cũ không được nhận dạy lại.
Rồi thời gian cũng xóa dần nỗi buồn chiến tranh, những lúc rảnh rỗi, nhớ về trường, tôi cũng biết sau khi lớp sinh viên chúng tôi thoát ly, các đồng chí đồng đội còn lại vẫn miệt mài vừa học vừa công tác. Văn Khoa chưa bao giờ vắng bóng những gương mặt sinh viên yêu nước, phong trào vẫn sống, có khi trầm mặc, có lúc dậy sóng, các đồng chí còn lại giữa 2 thời kỳ như Vương Văn Nam, Lâm Bá Phát, Nguyễn Tuấn Kiệt, Nguyễn Thanh Ṭòng , Hạ Đình Nguyên , Võ Ba, Võ Thị Bạch Tuyết…Huỳnh Thiện Kim Tuyến…vẫn xây dựng được phong trào rất phấn khởi, trong đó có phong trào Nữ sinh viên, Hội quán văn khoa, rất nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu sắc, như vận động nữ sinh viên mặc áo dài đi học (không mặc robe, jupe lòe loẹt, mini jupe cũn cỡn…), ngoài ra khi biểu diễn văn nghệ còn mặc áo dài vàng cài bông hồng đỏ, (màu cờ tổ quốc)…Riêng Võ Thị Bạch Tuyết là thủ lĩnh nổi danh với phong trào đốt xe Mỹ, một phong trào công khai đánh Mỹ trên đường phố Sài Gòn được quần chúng nhân dân hết lòng ủng hộ.
-41 sinh viên bị bắt tháng 3-1970, chị Nguyễn Thị Yến, thủ quỹ Hội đồng đại diện Sinh viên Văn khoa 1969-1970 , và cũng là thủ quỹ Tổng hội sinh viên Sài Gòn cùng với sinh viên Văn Khoa Hạ Đình Nguyên, Trương Quốc Khánh phối hợp với sinh viên các trường Đại học Sư phạm, Đại học Khoa Học, Đại học Nông Lâm Súc, Y Khoa, Dược Khoa, học sinh các trường Cao Thắng, Huỳnh Khương Ninh, Kiến Thiết…. đã tổ chức biểu tình phản đối đàn áp, bắt bớ sinh viên bằng nhiều hình thức, kể cả biểu tình bằng xe gắn máy…Trước sức mạnh đấu tranh này, địch buộc phải thả các anh Dương văn Đầy, Đỗ Hữu Bút, Cao thị Quế Hương, Trương Hồng Liên…
Trong chiến khu, tôi và anh Lộc nghe những hoạt động này rất thích thú, phấn khởi, hãnh diện về trường về bạn bè, về các đàn em sau mình.
Hòa bình lập lại, một mình tôi về Sài Gòn, mỗi khi có dịp đi ngang qua trường cũ, nhìn sinh viên nhộn nhịp ra vào, lòng tôi xao xuyến . Trong công tác có dịp gặp các bạn Sinh viên 1970-1975 như: Hồng Diệp, Ngô Ngọc Dung , Xuân Hương, Thúy Liễu… cứ nghe Văn Khoa là tôi có cảm tình, nhưng quả thật là các bạn rất tốt, nhiệt tình công tác, trong sáng, dễ thương…
Rồi mãi đến năm 2007. trong chuyến đi Đà Lạt giới thiệu tập thơ “Sông chảy trên trời” của nhà thơ sinh viên Văn Khoa Nguyễn Kim Ngân, tác giả bài thơ "Người mẹ Bàn Cờ", được nhạc sĩ Trần Long Ẩn phổ thơ, tôi có dịp gặp, quen với bạn Bùi Trân Thúy, Thúy xinh đẹp, mau mắn, tiếu lâm rất có duyên, đặc biệt sôi nổi, cũng như Hồng Diệp, Ngô Ngọc Dung để lại trong tôi nhiều cảm mến, và tôi thật sự bất ngờ xúc động khi Thúy đến viếng, chia buồn ngày mẹ tôi qua đời, tháng 8-2008
Thời gian trôi đi, đôi lần tôi nghe chị Huỳnh Thiện Kim Tuyến nhắc “các em Văn Khoa Trẻ”. Bạn hay nói : “Mấy đứa tụi nó dễ thương lắm Thư ơi”.
Trưa một ngày cuối tháng 7-2011, bất ngờ tôi nhận cú điện thoại của bạn Kim Tuyến : “Thư ơi, mấy em Văn Khoa Trẻ yêu Văn Khoa, nhớ Văn Khoa, tụi nó vừa mở trang Web để thường xuyên liên lạc nhau lấy tên NGƯỜI VĂN KHOA, GÓC NHỎ VĂN KHOA, Thư vào xem đi nhá”
Gần 37 năm hòa bình lập lại, các bạn Văn khoa trẻ nay đã U và O . 60. còn tôi sắp xỉ 70, hầu hết đều lên chức ông, bà nội ngoại. Sau vài lần còm (comment- nhắn tin, bình luận) nhau trên mạng, giây phút e dè qua nhanh, tôi biết thêm các bạn Thu Nhân, Minh An, Thanh Quế, Hoàng Hương, Bích Trà, em Gió…, xuất thân cùng chung mái trường Văn Khoa thân thương, chúng tôi dễ thân nhau như một nhà. Từ lâu, các bạn gọi hai bạn Tuấn Kiệt-Kim Tuyến là ANH CHỊ CẢ, bây giờ thì tôi được gọi là ĐẠI TỶ, ”đại” đây hàm ý là lớn tuổi đó các bạn ạ, vì tôi lớn hơn các bạn Văn Khoa Trẻ bình quân 6, 7-10 tuổi.
Tuy tuổi tác có hơi chênh, nhưng qua hội Dã Quỳ ngày 11-11-2011 tại nhà Minh An trên Đà Lạt, tình thương mến nhau đã xóa mờ khoảng cách, rồi tháng 2-2012, trọn 1 ngày về Bến Tre thăm em Thu Nhân và gia đình, rồi tháng ba, Trân Thúy rủ về Mỹ tho mừng sinh nhật ông xã, ngày vui nối tiếp nhau, tình thân chắp thêm cánh.
Không phải mới đây, mà từ tháng 8-2011, “Tổng biên tập” Góc nhỏ Văn Khoa Võ Thị Thu Nhân đã giúp tôi chỉnh sửa văn phong, ý tứ cho những bài viết của tôi để post lên blog Văn Khoa, cũng như Thu Nhân đang giúp tôi chỉnh sửa cho những trang viết này, tôi rất vui và cám ơn Thu Nhân nhiều lắm.
Với Văn Khoa Già, tôi đã gắn kết hơn 40 năm, tình thương mến, quan tâm chăm sóc lo lắng cho nhau tự bấy lâu thật đầm ấm thủy chung, đó là chỗ dựa tinh thần vô cùng quý giá của tôi và hai cháu.
Còn với Văn khoa Trẻ, tôi cũng yêu quí các em thật lòng, cái cách các em cư xử với nhau cũng thật dễ thương, chân tình, mộc mạc. Các em luôn nhớ bạn Huỳnh Ngọc Hội đi xa đã 7 năm rồi, kết nạp cô Hải, vợ bạn Hội vào nhóm, cùng chia ngọt xẻ bùi, xem các con Hội như người thân.
Tôi rất thích thú, khi biết rằng, từ nhiều năm trước, mỗi Tết Nguyên Đán, anh cả Nguyễn Tuấn kiệt đều có 1 mốc hẹn các Văn Khoa trẻ đến để nhận bao lìxì, chỉ với tờ 500 đồng cùng những lời chúc Tết cho nhau, vậy mà các em U và O. 60 mươi, đa số có địa vị xã hội, con cái thành đạt nhưng vẫn như cô em gái nhỏ thuở nào, vẫn lần lượt đến nhận "quà" thật đông đủ... : Hồng Diệp, Thanh Quế, Trân Thúy , Ngọc Dung, Xuân Hương, Minh An…. Chỉ có Thu Nhân ở Bến Tre nên vắng mặt. Đây là một cách thể hiện sự tôn trọng và quý mến nhau rất Văn hóa, rất Văn khoa.
Văn Khoa Trẻ ơi, có duyên rồi thì dù muộn màng, chúng mình cũng gặp nhau, với quá khứ chung trường, chung lý tưởng, chúng mình đã gắn kết với nhau. Quỹ thời gian biết còn bao lâu nữa, vậy thì: ĐẾN ĐÂY THÌ… Ở LẠI ĐÂY để NƯỚC CHẢY TRÔI ĐI NỖI BUỒN…SỎI ĐÁ NGĂN NIỀM VUI Ở LẠI…
“Còn gặp nhau thì ta cứ vui,
Chuyện đời như nước chảy mây trôi,
Nợ danh như bóng mây trôi nổi,
Chỉ có tình thương ở lại đời. ”
Thơ :Tôn Nữ Hỷ Khương
Văn Khoa Già, Văn khoa Trẻ , các bạn có như tôi, mỗi khi đi ngang Văn Khoa của chúng mình, bây giờ là trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, được xây dựng khang trang, hoành tráng hơn, tôi đều liếc nhìn vào bên trong, tìm lại hình bóng ngôi trường thân thương, mà lòng tôi cứ lo lo, trường xưa đã quá cũ, liệu có khi nào bị đập phá, xây trường mới ???
Nếu ngày ấy có thật và sẽ đến, chắc chúng mình buồn đến ngẩn ngơ !!!
Viết xong 26-5-2012
HUỲNH QUAN THƯ