Cách đây không lâu, chợt có ý định: hay làm một cái gì đó để Người Văn Khoa tụ họp. Sở dĩ CM nghĩ đến điều này vì thấy nhóm Trưng Vương sau khi có Web thì đã mời gọi biết bao con chim lạc đàn đang ở khắp các nước cùng về nhà.
Văn Khoa thì năm thuở mười thì mới gặp nhau theo nhóm nhỏ gọi là “thân hữu Văn Khoa” còn ngày 9-1, thật lòng mà nói, chỉ đến để được nghe những bài hát quen thuộc, thân thương, chứ chuyện trò chẳng có đầu, có cuối, gặp nhau, có khi chưa kịp nở một nụ cười.
Chẳng lẽ chúng ta không còn gì để chia sẻ với nhau? Người đi xa mỗi lúc một nhiều hơn…chắc chắn có những điều chưa kịp nói và sẽ không còn dịp để mà nói nữa rồi! Mỗi người mỗi việc, mỗi hoàn cảnh, có khi đường gần vẫn hóa xa.
Nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau, chủ yếu là để rủ nhau đi thăm người này bệnh, đi viếng tang người kia. Một năm gần đây thôi, mới tổ chức được 2 lần sinh nhật trong năm. Vui thì vui thật nhưng hội tụ mấy tiếng đồng hồ rồi thì cũng chia tay, ai về nhà nấy, chuyện của ai thì người ấy biết, lúc chụp hình chung thì có vẻ hào hứng lắm nhưng “thợ” chụp thì mới có hình, người được “mời” chụp thì chẳng thấy hình ảnh gì nữa. Cứ vậy, “gặp nhau đây, rồi chia tay…!”.
Dự tính phải làm một cái gì đó cho Văn Khoa thì nhiều, cứ suy nghĩ miên man, như không thể dứt ra được, đành phải chia sẻ với TN và GM. Dĩ nhiên ai cũng hưởng ứng nhưng vấn đề rất rất quan trọng là làm sao mà thực hiện đây? Phương tiện thông tin thì ngày càng hiện đại, thế hệ của mình, có lẽ nhiều người chưa theo kịp mà vì chưa sử dụng nên cũng vẫn chỉ là người xa lạ. Internet là con đường ngắn nhất để mọi người đến với nhau và nối vòng tay lớn đến…vô biên. Nhưng làm website hay blog là rất đơn giản đối với tuổi “teen”, còn chúng ta thì…
Ai cũng là “kỹ sư” tin học, làm sao biết bắt đầu từ đâu? Đã vậy, học thì hiểu chậm mà còn mau quên nữa chứ!
Cỏ May thì có blog 2 năm nay (do con gái bày cho), TN thì có “bề dày lịch sử" hơn chút, cũng có vẻ “rành đường đi nước bước” hơn vì có nhiều bè bạn và cũng có nhiều thời gian hơn là CM: người đã hưu nhưng chưa nghỉ! TN không hứa chắc, sẽ cố gắng. Nói là nói vậy thôi chứ thật ra, bạn ấy đang “ngược xuôi”, tìm “nguyên vật liệu” để xây nhà.
Và rồi, ngày “tân gia” cũng đến, đúng vào dịp tổ chức sinh nhật cho các anh chị và các bạn có ngày sinh trong 6 tháng đầu năm. Món quà bất ngờ của TN khiến ai nấy cũng chưng hửng, thế hệ “già” chúng mình cũng văn minh, tiến bộ quá đi chứ!
Theo sự hướng dẫn của TN, GM đã mở blog ra, thấy mình có nhà rồi, nơi chốn đi về thật là ấm áp, dễ thương. Ai cũng phấn khởi.
Nhưng chỉ hôm sau, khi đã chia tay thì “hào khí” biến mất! Hôm qua, thấy rõ ràng nhà của mình, nhưng hôm nay, với cái máy tính già nua và cái “lê vồ” (level) quá cao thì nhà vankhoa sao mất tiêu hết rồi???
Kể cả những người đã từng “có nhà” như Cỏ May cũng rối rắm! Cái nhà Multiply không đơn giản như Yahoo, TN hướng dẫn các thao tác, chỉ có GM tiếp thu (không biết là đủ hay chưa nhưng có vẻ tự tin) còn CM lo phục vụ ăn uống cho mọi người nên xem như…xong phim!
Rồi những ngày sau đó mới dở khóc, dở cười: nhắn tin, thao tác không được, gọi điện thoại cũng không xong… Bắt đầu nổi giận, thôi dẹp cho rồi, mất thời gian quá mà không có làm được cái chi chi hết!!! Chỉ có logout với sign in mà CM cũng điên loạn vì chẳng biết đứng ở cái góc nào để mà comment đây. Mình là CM chứ đâu phải Nguoivankhoa nhưng tại mình ở trong nhóm “những nữ sinh viên văn khoa” ngày ấy nên mới “rắc rối sự đời”! Đã qua gần 2 tuần “thử việc” nhưng chắc chắn là chưa được “tuyển chính thức” vì còn kém cỏi quá, lại thêm nóng vội nữa!
Chỉ thương “bà thầy” bất đắc dĩ TN, kiên trì tạo blog cho cả nhóm thân hữu, hướng dẫn tận tình nhưng dường như chỉ nhận được sự im lặng! Hiếm hoi mới nhận được phản hồi là “làm không được, không thấy gì hết trơn…” nhưng TN bản tính rất hiền lành, không “tham, sân, si” như CM nên vẫn cứ kiên nhẫn và tận tình.
Lại có thêm sự hỗ trợ của Gió heo may, em cũng tận tình không kém TN mà thật không may mắn cho em, toàn gặp những học trò “cá biệt”, điển hình là CM, GM.
Đến hôm nay thì khách khứa đã bắt đầu vào ra, các entries đã có người thưởng thức và comment. CM thấy ấm lòng, ngày nào cũng nghĩ là mình thật sự đã có một nơi chốn thân thương để đi về. Những mỏi mệt đời thường, những “lấm lem” của bụi trần sẽ được dội rửa tại Góc nhỏ Văn Khoa để chúng ta mãi yêu thương, chia sẻ với nhau. Chị Q nói: “mỗi ngày vào nhà nhiều lần”. CM thương chị quá! Em Gió (Văn Khoa đàn em, tạm gọi như vậy cho dễ hiểu) thì nói vẫn ao ước có một nơi chốn đi về của “những người muôn năm cũ”. Giờ đây, em đã thỏa ước mơ nên lại càng bỏ nhiều công sức để tìm hình trường “của chúng mình” rồi hướng dẫn các chị từng thao tác, mà chỉ một lần, các chị đâu có biết! Khổ thân em!
Biết bao chuyện bây giờ mới…bắt đầu kể. Có khi đã rất cũ nhưng vẫn là mới với người nghe. CM vui mừng biết mấy với những áng văn thơ trào dâng của các anh chị, các bạn. Quả thật, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười…một! Nhân tài bắt đầu xuất hiện và ngày sẽ càng đông vui hơn.
Nhà đây rồi, chúng ta hãy cùng tụ họp để được san sẻ những yêu thương cho quên bớt những muộn phiền.
Một thời tuổi trẻ tuy đã qua nhưng vẫn sống mãi cùng chúng ta.
Khi ta dừng chân nơi quán nhỏ chính là lúc, chúng ta trở về với mình, với bạn bè và nơi đó, chỉ có những tình cảm sáng trong dành cho bạn bè, cho lý tưởng một thời theo đuổi.
29-6-2011
CỏMay