Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

(5) Chuyến đi ...Hello!


Vậy là cuối cùng, vào ngày 11-4, các bạn cũng về MT tham quan biệt thự của con trai.
Chuyện vui đáng lý phải được kể khi còn nóng hôi hổi "vừa thổi, vừa ăn", nhưng mãi đến hôm nay, khi cảm xúc gần nguội mới có chút thời gian để viết!
Đã bao ngày rồi, không ghé qua được ngôi nhà blog của mình, như dạo trước thì đã than thở...nhưng giờ lại khác. Cuộc sống đang diễn ra như nó vốn có, mình đã chọn công việc thay vì nghỉ ngơi thì tất bật là lẽ thường tình. Miễn sao mỗi tối, trước khi vào giấc ngủ, không có điều gì ân hận hay hối tiếc là được rồi!

Về trước một ngày để chuẩn bị đón "khách quí", trong lòng nôn nao vì đã lâu không được họp mặt cùng các bạn. Thu Nhân là người gần nhất nên đến đầu tiên, buớc vào nhà đã thấy quà cáp lỉnh kỉnh, tính cô nàng mình biết quá rồi, chu đáo với tất cả mọi người.
Hai đứa chuyện trò rôm rả, đưa bạn đi thăm nhà, đến phòng nào cũng gật gù ưng ý. Có lẽ vợ chồng Thắng hài lòng hơn ai hết vì bộ salon bằng gỗ quá đắt được "ủng hộ 100%"!

Chuyện chưa dứt thì các bạn SG gọi ĐT, không biết đường, con trai đi đón khách. Vui, kể ra thì cũng đông đủ rồi, người cho muợn xe lại vắng mặt, quả là điều trớ trêu! Nhưng mình quá quen nên không chút ngạc nhiên, mọi người hỏi mình "có giận không", còn sức để giận người đó mới là lạ!

Nhà đang không có oshin nên với hơn 10 người khách này, mình không thể nấu nuớng, dù trước đó, đã dự kiến món ăn. Biết có cháo cua đồng là đặc sản từ Bến Tre chuyển sang Mỹ Tho nên yêu cầu con đặt luôn. Ai cũng khen và ăn uống rất nhiệt tình làm cho chủ nhà không ăn cũng thấy no!

Và rồi câu chuyện hello của ông anh cả...đến bây giờ, nghĩ lại mình vẫn có thể cười một mình, không dứt được. Đã phổ biến "văn hóa" đó với vài em trong phòng, những nụ cuời vô tư...tiếp nối theo từng câu chuyện...

Ăn xong, một số bạn nằm nghỉ, còn lại, sợ mất cuộc vui nên không ai chịu nghỉ, cứ nói, cứ cuời, cứ...hello...Sao mà dễ thương quá! Bao nhiêu tuổi, bao nhiêu năm tháng qua đi, bạn bè vẫn là bè bạn...Cứ vậy mà không cần đầu-đuôi, vẫn có chuyện để "đàm đạo" mãi....

Trên đường về VK, nam-nữ chia riêng "hai phe", anh K, anh H và ông chủ nhà đi xe của con trai, chị em chúng mình là xe to, nhưng không nói xấu đàn ông đâu nhé!

Trong số các bạn, đã có những bạn về quê VK trước năm 1975 với đủ những lo toan, kinh hoàng và các bạn vẫn nhớ rõ từng gốc cây, bờ ao, cái vó kéo cá hằng ngày và ngôi nhà lá ngày xưa.

Ba má vui và rất hài lòng được các bạn quậy nát vườn để hái rau, những loại rau sạch mà ở SG, có tiền, mua cũng không được! Cứ thế mà hái, mồi hôi, mồ kê, lại còn phải chờ thuyết minh mới biết đó là rau gì...

Cảm động nhất là lúc anh K lĩnh xướng bài "Người mẹ Bàn Cờ" rồi mấy người phụ nữ hơi có tuổi là "cánh chị em phụ nữ" hát theo! Má khóc làm cho mình và các bạn đều rưng rưng. Lâu quá rồi mới được hát chung, chị D chờ hát lần hai, không ngờ anh K kết thúc, chỉ vì sợ mọi người...hết hơi! Đúng là già thật rồi, tại còn ham vui!

Trên đường về, lại ghé ĐH ăn bánh xèo, nghe con trai giới thiệu đã lâu nhưng mãi đến hôm nay mới được thưởng thức. Cái bánh to chưa từng thấy mà vẫn giòn tan, mớ rau ăn kèm cũng tươi ngon nên các bạn ăn nhiệt tình quá, vậy mà ai cũng nói chưa đói! Có lẽ vui nên hứng thú. QH và chị L tiếp tục...hello, cười nôn ruột. Anh K thấy không, sức lan tỏa của văn hóa hello này khủng khiếp thật!

TN chia tay để con trai đưa về BT, ước chi đi được thêm cùng nhau một đọan đường nữa thì vẫn còn...rôm rả!

Trên đường cao tốc trở về SG, chuyển sang đề tài mới: tổ chức sinh nhật tập thể để ít nhất mỗi quí cũng đều có cớ để gặp nhau. Mọi người nói ngày sinh rồi sắp xếp...đúng là quí nào cũng có, trừ quí 2, hình như chỉ có QH (vì chưa hỏi TVA) sinh tháng 6 mà đối với người này, cuối cùng...hello là xong thôi!

Chuyến đi kết thúc vui vẻ, chia tay rồi vẫn vui. Hy vọng mỗi bạn đều nghĩ như mình. Tiếc cho MA. hết ngày em phải đi ĐL rồi!

Tối đó mình hơi khó ngủ, có lẽ vì cười nhiều quá.

Thứ hai là  ngày đầu tuần, em hứa...tập trung cho công việc phát học bổng cho sinh viên, mong sao tất cả đều suôn sẻ....

1 nhận xét:

  1. Với một kẻ ham vui như em thì thiệt là tiếc quá. Buổi trưa hôm đó đang ở ngoài vườn trên Đà Lạt em cũng được anh Kiệt gọi điện lên... Hello đấy!

    Trả lờiXóa