Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

(6) Đêm Xuân cô ngủ có buồn không ...?


Cứ những ngày gần tết , bất chợt nghe đâu đó những khúc nhạc xuân … tôi lại nhớ bài hát Gái Xuân của nhạc sĩ Từ Vũ phổ từ thơ Nguyễn Bính .



Tôi nghe bài hát này nhiều lần, từ lúc còn là cô gái “hãy còn xuân” cho đến bây giờ mùa xuân không còn muốn nhìn mình nữa thì ấn tượng người hát để lại cho tôi vẫn không phải là một ca sĩ nổi tiếng mà là một nữ sinh viên Văn Khoa  cách đây gần 40 năm _ chị Vương Nguyện ( hay Vương Nguyệt gì đó) mà đã ngần ấy năm trôi qua  cứ nghe Gái Xuân tôi lại nhớ chị .



Tôi còn nhớ đó là một buổi tối mùa xuân , trời Saigon trong trẻo .Sân khấu lộ thiên được thiết kề giản đơn đúng phong cách sinh viên nằm ngay trước giảng đường I Đại học Văn Khoa Saigon . Có lẽ đây là buổi văn nghệ để chuẩn bị chia tay về quê ăn tết nên sân trường đông kín . Tôi lúc đó còn là con bé nữ sinh trung học đang chuẩn bị thi Tú Tài II nhưng do nhà gần đấy nên cũng ti toe sang xem .




Tôi đứng ở xa nên không nhìn rõ nét mặt chị Nguyện nhưng tôi còn nhớ tiếng gào của các anh sinh viên khi chị  bước ra sân khấu .. Chị mặc chiếc áo đầm màu lá mạ … mái tóc dài bay bay . Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ cái dáng nhỏ nhắn của chị _ một vạt màu lá mạ_ lọt thỏm giữa sân trường rộng đông nghịt người một tối mùa xuân mà sao trời nhiều gió đến thế!



Em như cô gái hãy còn xuân ..

Trong trắng thân chưa lấm bụi trần

Xuân đến hoa mơ hoa mận nở

Gái xuân giũ lụa trên sông Vân…



Chị cất tiếng hát ,tiếng hát vút cao lan giữa khoảng không gian nhiều người . Tiếng hát khôn ngoan nhoài mình len lỏi qua những tán cây cao, thanh âm lan rộng cả trong tiếng xạc xào của những vòm lá sẫm  . Tôi đứng tim bởi ca từ bài hát quá đẹp … bởi cái màu xanh lá mạ trên kia cũng quá đẹp , bởi cả cái không gian trẻ trung sôi động cứ như nuốt chửng lây con bé nhỏ xíu như tôi ngay lúc ây .



Chỉ có điều  tôi không hiểu tại sao … Cứ mỗi lần giọng hát cất đến câu :”trong trắng thân chưa lấm bụi trần …” là mấy anh sinh viên cứ rú lên hoặc huýt sáo inh ỏi . Sau này khi vào học ở Văn Khoa , có lần tôi mang ý này ra hỏi Bạn Nhỏ , Bạn Nhỏ nhìn tôi cười : “mây thằng con trai nó hay la hét linh tinh thế chứ chẳng tại sao cả ?”



Tôi không vừa lòng cách giải thích nhưng cũng không hỏi thêm … Năm tháng trôi đi , khi đã hiểu hơn những ca từ của Gái Xuân , tôi lại chẳng màng đến chuyện tìm hiểu xem những tiếng gào thét ngày ấy là tại sao nữa . Tôi lại thấy lời giải thích của Bạn Nhỏ  ngày ấy là hợp lý … Lúc nào mấy gã con trai đàn ông cũng hay gầm rú linh tinh như thế thì phải ?




Một lần , cũng vào dịp tết ,tôi ngồi lẩm bẩm hát nhỏ bài hát Gái Xuân và bỗng phát hiện ra hai từ không hợp lý trong câu đầu tiên của bài hát : “Em như cô gái hãy còn xuân…”



Để khen một phụ nữ trẻ hơn tuổi người ta có thể nói : Lớn tuổi rồi mà vẫn như gái hãy còn xuân ấy nhỉ” , “như” ở đây có nghĩa là “giống như ” , “hãy còn” có nghĩa là có thể không còn . Mà cô gái thơ của Nguyễn Bính mới “Đôi tám xuân đi trên mái tóc” thì cô gái này là gái xuân đứt đuôi con nòng nọc đi rồi …chứ “như” với  “hãy còn” gì nữa .

 


Có thể tôi chưa hiểu được hết ý của nhà thơ Nguyễn Bính nhưng  cái lúc phát hiện ra tôi cứ ấm ức mãi. Nói với bạn bè thì chúng cứ ậm ừ “ Mi chỉ lo bò trắng răng … một là mi không hiểu ý thi sĩ hai là … mơi mốt thế nào ổng cũng phát hiện ra mình dùng từ chưa chính xác rồi sửa lại thôi mà” .



Tôi không còn là con bé nhạy cảm hay thắc mắc của nhiều năm trước nữa … Nguyễn Bính và Từ Vũ không còn ,chẳng ai giải đáp cái thăc mắc trẻ con của tôi ngày xưa  và chẳng biết bây giờ những chàng trai trẻ có gầm rú lên khi nghe câu hát : “trong trắng thân chưa lấm bụi trần” như những chàng trai thời ấy không nhưng Gái xuân thì vẫn là cô gái son sắc ngày nào …vẫn làm rung động trái tim của nhiều thế hệ …vẫn làm tôi nhớ một mái tóc bay ,một vạt áo màu lá mạ đã xa lơ xa lắc …


Lòng xuân lơ đãng , má xuân hồng

Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng

Đôi tám xuân đi trên mái tóc

Đêm xuân cô ngủ có buồn không ?



Tôi vẫn yêu nhất cái câu hỏi dễ thương trong bài hát : “Đêm Xuân ..cô ngủ có buồn không ?” Uh , chẳng biết đêm xuân cô ngủ có buồn không ?

 

Chào các anh chị cựu sinh viên Văn Khoa ngày xưa . Gió là lớp đàn em , vui lắm vì có một nơi để gặp lại những người Văn Khoa cũ và nhắc nhớ về trường . Đây là một bài viết về một kỷ niệm thuộc về Văn Khoa ...khi Gió còn là một nữ sinh trung học .Gởi đây như một lời chào GÓC VĂN KHOA

                                                                                   gioheomay

                            

http://gioheomay.multiply.com/journal/item/313/313

4 nhận xét:

  1. Đọc rồi, đọc lại, lại đọc nữa.
    Kỉ niệm dẫu xa nhưng vẫn mới và đẹp phải không Gió?

    Trả lờiXóa
  2. Gió còn một số bài nữa có nhắc Văn Khoa nhưng có lẽ sẽ viết một bài mới tinh chào Góc nhỏ Văn Khoa hen chị

    Trả lờiXóa
  3. Mình là VK đời 71, trước Gió có chút xíu, nhưng phải thán phục cô em gái Văn Khoa tài hoa này, hậu sinh khả úy hén.

    Trả lờiXóa