Một ngày, tôi đọc trong blog bạn bài thơ viết về một cô gái - liệt sĩ, hi sinh giữa tuổi thanh xuân, khi tiếng yêu chưa kịp nói, lời hẹn chưa kịp trao, khi chiếc vòng cườm kết bằng hoa sữa trắng tinh của trò chơi trẻ con sẽ không bao giờ được làm chiếc vòng hoa cưới cho em. Bài thơ không chỉ là những cảm xúc về cô em chồng chưa biết mặt nhưng vẫn luôn hiện diện trong nỗi nhớ thương khôn nguôi của người thân mà còn là nỗi đồng cảm xót xa rất phụ nữ về một nét thanh tân đã mãi mãi dừng lại…
Rồi một ngày, tôi nhận được từ bạn, thêm một bài thơ nữa. Bài thơ đã khiến tôi nghẹn ứ đến gần như không thở được bởi hàng chuỗi kỉ niệm ấm lòng và đau đáu của Hồn Oan – Hoàng Kim Âu, người thơ Văn Khoa xưa với cô em gái duy nhất của mình. Sau bao nhiêu năm, chuyện của gia đình, của em gái vẫn đậm tươi như tình cốt nhục, vẫn bền chặt như sợi dây nối liền quá khứ với hiện tại trong anh, và có lẽ, trong mỗi chúng ta.
Giữa những ngày tháng Bảy này, Người Văn Khoa xin trân trọng giới thiệu với thân hữu gần xa chùm thơ tưởng nhớ Liệt sĩ Nguyễn Kim Âu ,
Và, như bạn, ta vẫn tự nhắc mình:
“…Điều khó quên nhiều khi rất nhỏ
Lại dắt ta đi cả cuộc đời”
EM GÁI
Tôi đâu biết mặt em
Chỉ nghe qua lời kể
Em dịu dàng nhưng bướng bỉnh
Khi đánh giặc, em gan lì, dũng cảm
Về với mẹ già, em vẫn bé thơ
Cùng các anh, em nũng nịu đòi quà
Em xin ba má cho vào du kích
Ba lặng thinh, trầm ngâm khói thuốc
Má khóc, thương em còn khờ dại
Trốn mẹ cha, em vào trận
Hiên ngang như bao bạn bè khác
Công tác ngang qua nhà
Em chẳng ghé vào thăm
Sợ không lau nổi nước mắt mẹ già
Sợ phải ngồi lâu bên gốc sữa
Em cứ lặng thầm trong nỗi nhớ
Nhớ dòng sông tuổi nhỏ
Với biết bao lần ngụp lặn
Nhớ "vòng cườm hoa sữa" trắng xinh
Ai đó đã tặng cho
Nhớ bánh xèo, vừa ăn, vừa thổi
Nỗi nhớ trong em, càng lắc, càng đầy
Rồi một chiều mưa dầm
Em cùng đồng đội
Vĩnh viễn nằm lại đất quê hương
Thanh thản, nhẹ nhàng như tuổi em mười tám
Chỉ tiếc chưa kịp ôm hôn má
Thôi hết vòi vĩnh cùng các anh
Má đâu hay em không về nữa
Ban bè ngần ngại, chẳng báo tin
Ba má mỏi mòn trông ngóng
Vẫn nghe tiếng em cười đâu đó
Ngày hòa bình, người ta trao cho má
Tấm bằng "Tổ quốc ghi công"
Các anh đi tìm em, khúc ruột cắt lìa
Một nắm xương tàn, chưa biết của ai
Má cũng nâng niu cùng kỷ vật
Chiếc khăn em thêu, còn vết máu
Máu của em hay máu từ tim mẹ?
Nuôi con thơ tháng ngày ròng rã
Giờ má chỉ còn một chút làm tin
Mỗi năm, tôi lại đến thăm em
Để tặng em một đóa hồng thắm đỏ
Tháng bảy mưa dầm sùi sụt
Nước mắt mẹ chảy hoài không dứt
Trong khói nhang thương nhớ
Tôi đã biết mặt em rồi, ơi, em gái!
Trần Đỗ Quyên
VÒNG CƯỜM HOA SỮA
Mỗi đời người thường có một dòng sông
Cho tràn vui sướng, vơi đau khổ
Dù buổi triều dâng hay lúc cạn ròng
Dòng sông chung thủy như người mẹ
Dù đời còn quặn những đường cong
Xoáy đau sông chịu, người tươi mát
Bực bội đưa đây, cả bụi đường !
Và dưới bóng râm cây vú sữa
Tôi thường lặng lẽ ngắm dòng sông
Để nghe kỷ niệm về thỏ thẻ
Chắt lọc hồn tôi ngả đục trong.
Làm sao quên được hỡi ngày xưa
Ngày xưa nghèo khổ của mẹ cha
Rõ ràng từng nét thời thơ ấu
Từ tuổi đánh vần đến tuổi đi xa.
Nghèo chi nghèo lạ hỡi ngày xưa
Buổi học thập thò buổi chợ trưa
Tồng ngồng, áo mẹ còn mặc “khính”
Gióng gánh lòng thòng chuối với cau.
Quần đùi, chân mốc đứng chen hàng
Lấm lét sợ thầy giám thị sang
Cái roi mây ấy uy quyền lạ
Chẳng nói một lời, mắt cứ van.
Ôi ngày xưa ấy, ngày xưa ấy
Cả bảy anh em ngủ một giường
Có một cái mền trùm hết thảy
Đứa co, đứa kéo, ấm tựa nương !
Và em, em gái của anh ơi
Mặc tuổi hẹn hò, cứ giỡn thôi
Con gái gì mà như “gấu ngựa”
“Bà chằng” thí võ cả con trai
Vậy mà em vẫn chăm chỉ xỏ
Từng hoa sữa nhỏ kết vòng cườm
Vòng cườm hoa sữa quàng lên cổ
Bắt chước cô dâu “bữa cưới chồng”
Ưỡn eo giữ hai hàng “đực rựa”
Rồi cười, phá vỡ cả buổi trưa.
“Cái nghèo yên ấm” vỡ tan rồi
Cà làng bình định đến đen thui
Rồi bom, rồi pháo và… tiếng khóc
Một đêm mà bỗng hết tuổi thơ.
Không hẹn mà thành “nhà Việt cộng”
Con mắt thằng tề tròng trắng dã
Nay rình, mai rập mốt cười mơn
Nó rình, mình cũng rình lại nó
Nhưng mình hơn nó vì có má
Rồi má cũng thành “Việt cộng” luôn.
Ai có ngờ đâu buổi hòa bình
Trong nghìn giây động, anh chọn lấy
Một giây yên tĩnh để dành em.
Bờ sông thu ấy em nằm lại
Vòng cườm hoa sữa đứt làm đôi
Chẳng bao giờ nữa, cô dâu giả
Được đi bước thật giữa cuộc đời.
Bây giờ hồng tía nghìn hoa ấy
Vẫn sáng hồn tôi hoa sữa thôi
Điều khó quên nhiều khi rất nhỏ
Lại dắt ta đi cả cuộc đời
Hoàng Kim Âu
Hà Nội, 11-03-1983
"Tháng bảy mưa dầm sùi sụt. .... Trong khói nhang thương nhớ. .." Cảm ơn Đỗ Quyên và Hoàng Kim Âu, hai bạn đã cùng một lượt mang đến cho GNVK 2 bài thơ hay. Cùng với hai bạn, trong những ngày tháng bảy này, tôi tưởng nhớ cô em gái Kim Âu ấy, và những liệt sĩ khác đã hi sinh, để nhớ mãi rằng : "Điều khó quên nhiều khi rất nhỏ. Lại dắt ta đi cả cuộc đời".
Trả lờiXóaKhông có nỗi mất mát nào lớn hơn mất người thân
Trả lờiXóaKhông nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của người mẹ khi không ôm trọn được xác con mình khi
"Khúc ruột cắt lìa
Một nắm xương tàn, chưa biết của ai
Má cũng nâng niu cùng kỷ vật
Chiếc khăn em thêu, còn vết máu"
Tôi cố nén lòng để mấy lần đọc lại hai bài thơ - hai tiếng thương làm nhói tim,
Tôi có lẽ đã hiểu - một chút, khi bạn chọn cho mình bút danh Hoàng Kim Âu để nói lời của người còn lại khi đi tiếp con đường với tình thương em gái trong tim
Và,
Tôi cũng muốn dặn lòng mình "Điều khó quên nhiều khi rất nhỏ. Lại dắt ta đi cả cuộc đời".
Thật tình GM không muốn nhớ đến tháng bảy. Đó là tháng buồn nhất trong năm, trái tim người già đôi khi không dám nhớ đến những điều nặng lòng.
Trả lờiXóamình o biết mặt nhưng đã nhiều lần đứng trc di ảnh em mà thương quá đỗi
Trả lờiXóa