Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

(50) Tháng Mười - Lời của những đứa con



Bạn đã đi xa nhưng vẫn luôn hiện diện trong tình thân của những người ở lại,
Với gia đình, bạn mãi là hoa hướng dương,
Các con b
ạn đã dặn lòng "Tụi con sẽ cố gắng sống như Ba đã từng sống..."
Người Văn Khoa lưu lại nơi này đôi lời của cháu Hải Âu và vợ



Photobucket

 ...Sắp tới ngày 4-7 rồi, lại một mùa thi đến, cầu chúc cho các sĩ tử đạt được kết quả mong muốn. Đường đời còn dài ở phía trước, các bạn hãy tự tin, và cũng luôn nhớ rằng đại học không phải là con đường duy nhất để thành công. Cái căn cơ của một người muốn thành đạt, đó là học làm người… (cái này Ba tôi dạy)

Nhắc đến sự kiện này không thể không nhắc đến Ba.

Ba tôi rời quê lên thành phố với hai bàn tay trắng, tham gia phong trào đấu tranh của sinh viên, bị bắt rồi bị tù đày. Ngày giải phóng cũng là ngày bộ đội vào xà lim dìu Ba tôi ra. Từ đó, Ba tôi một tay gầy dựng sự nghiệp, tuy không giàu có, nhưng cũng đã đón được mẹ con tôi từ quê vào. Và kể từ đó, năm nào nhà tôi cũng có người vào ở trọ thi là vậy.

Thế rồi một mình Ba bươn chải để lo cuộc sống cho cả gia đình, tất nhiên, cũng không thể thiếu công sức của Mẹ tôi.

Rồi Ba có được nhà cửa, một gia đình ấm áp, và địa vị.

Nhưng Ba không dừng lại, Ba tiếp tục học thạc sĩ ở cái tuổi 50, với mong muốn về hưu sớm để được đi dạy, thư giãn lúc tuổi già, một phần để các con noi gương ráng phấn đấu, một mặt để lớp trẻ lên quản lí vì Ba cảm thấy mình tụt hậu, không còn sung sức như đàn em. Ba thường tâm sự “lớp trẻ họ có sức, có tài thì để họ phát huy, mình già rồi, cứ ngồi hoài ở đó chẳng khác nào cản đường người tài…”. Ba tôi là vậy, không bon chen, không vụ lợi, sống lúc nào cũng nghĩ đến cái chung của mọi người.

Ngày 4-7-2006, ngày đám cưới chúng tôi, Ba ho rất nhiều, nhưng Ba vẫn không chịu đi bệnh viện, Ba nói sẽ cố gắng lo tổ chức đám cưới cho hai đứa trước rồi tính. Đám cưới diễn ra trọn vẹn tốt đẹp, hai bên gia đình đều hoan hỉ.

Ngày chúng tôi đi chơi vui trăng mật về là được tin Ba đã nhập viện. Hai ngày sau, cả nhà tôi đón tin dữ, Ba tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Ngay tại bệnh viện, vừa biết tin xong, tôi vẫn không ngờ đó là sự thật, và nghĩ cũng không có gì, chắc sẽ qua, vì tôi đã quen thuộc với cảm giác có Ba trên đời, hay tại vì lúc đó tôi cố giữ bình tĩnh để không làm mọi người xao động. Thế nhưng trên đường về, nước mắt cứ tự nhiên tuôn trào, rồi tôi và vợ tôi ôm nhau khóc, khóc suốt trên quãng đường từ bệnh viện về đến nhà.

Bốn tháng sau, Ba tôi mất. Ngay cả lúc hấp hối, Ba còn dặn dò cô nấu bếp ráng lo ăn uống chu toàn cho mọi người đến thăm. Ba nhắn nhủ tụi tôi phải cố gắng đùm bọc lẫn nhau, ráng sống sao cho bà con thương mến.

Suốt cả cuộc đời Ba hy sinh cho mọi người, cho gia đình. Ba ra đi quá sớm, chưa kịp tận hưởng những thú vui trong cuộc đời, chưa kịp đi hết mọi miền đất nước, chưa kịp hoàn tất những điều Ba mong ước.

Ba ra đi quá sớm, chưa kịp nhìn thấy cháu trai Bo và cháu gái Minny của Ba.

Ba ra đi quá sớm, chưa kịp nhìn thấy tụi con đã cố gắng sống và phấn đấu như Ba. Tui con vẫn yêu thương nhau, vẫn đùm bọc nhau, anh em trong nhà sống chan hoà với nhau, và tụi con hứa sẽ giữ mãi như vậy, như Ba từng nhắn nhủ.

Tụi con sẽ cố gắng sống như Ba đã từng sống..."

Hải Âu

 

BA ƠI!

Con tiễn đưa Ba một ngày không mưa
Sao nghe nhạt nhoà cả đất trời cỏ lá
Dòng người trên phố dường như thôi vội vã
Nén chút ngậm ngùi phút mặc niệm tiễn thương

Yên nghỉ nghen Ba, nơi ấy thiên đường
Nơi vĩnh hằng của an nhiên tự tại
Nơi không lo âu, muộn phiền, sầu ải
Con khẽ hát thầm cho giấc ngủ Ba sâu

Mỗi bước chân đi chùn lại một nỗi đau
Từng dòng lệ đong đầy thêm nỗi nhớ
Tình Ba đó ấm nồng như hơi thở
Chợt nghe tim mình thổn thức gọi: "Ba ơi"

 Bội Hoàng

2 nhận xét:

  1. Bạn ơi! Các con của bạn đang ở đây rồi, những lời thật xúc động dành cho cha. Ở một nơi nào đó bạn hãy mỉm cười nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Bạn Hội đã có những đứa con thật là xứng đáng với bạn ấy.

    Trả lờiXóa