Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

(45) Tháng Chín và những ngôi trường (6)

Tháng Chín,
mùa Thu,
ngôi trường và kỉ niệm ...
có phải chính là nguồn cơn gợi nhớ?
Nỗi nhớ bật lên thành thơ.
Những bài thơ có tuổi đời khá dài, dài như những nhớ thương luôn còn với tháng ngày trôi...
Mời các bạn xa gần đọc lại vài bài của người thơ Văn Khoa Vương Ngọc Hồ


Thư gửi mùa Thu

Photobucket


đêm buồn mưa nhuốm màu thu
nhân gian há có kẻ sầu vì ta
còn đâu mơ ước ngọc ngà
nhớ nhung xưa cũ đã qua phong trần
ta đi sầu nặng gót chân
chăng chi rồi cũng một lần xuân thôi
ta ngồi tính lại tuổi đời
buồn sao cho xiết những lời đắng cay
nên chăng số kiếp an bài
bỗng đâu giông tố về gây bất bình
nhớ con đường cũ sử tình
nàng đi qua đó ta nhìn dáng thơ
ngày nao tóc xõa đôi bờ
xưa sao xa vắng bơ vơ cổng trường
thuyền thời gian, vết đau thương
tình ta còn lại mấy đường tơ khô
thoáng qua một phút mơ hồ
ngọn cây ướt đẫm xanh bờ mắt em
gió tung bối rối tóc mềm
đưa hương kỉ niệm về miền tâm tư
mười lần hò hẹn thuở xưa
hai thu cũng đủ để vừa lãng quên
bến thương yêu đó không tên
lạ sao xa lộ mông mênh buổi chiều
ai đi trong gió đìu hiu
chờ con nắng xuống buồn teo phố phường
đợi tà áo trắng người thương
ai đem xanh biếc vào vườn mắt em
lao xao hè phố kiếm tìm
ta nghe nỗi nhớ sôi tim từng giờ
văn khoa 1972

    

              Sóng chiều

            Photobucket

          Anh muốn gởi em một buổi chiều

          Buổi chiều rất nhớ rất cô liêu
          Sóng xanh thoáng gợn sầu tóc bạc
          Còn lại gì sau cuộc bể dâu


             Vũng tàu 1972


Mộng ngày xanh
(mai sau còn lại chút này của riêng!)

Photobucket


Giấc mơ sao yên lành em nhỉ?
Anh tin rằng dù qua bao thế kỷ
Trái tim anh vẫn mãi mãi si tình.
Nếu ngày nào ước nguyện chẳng toàn sinh,
Tim ấy sẽ là ngọc buồn trong đáy mộ.
Với thời gian cùng xương trắng ân tình.


Gió tạtPhotobucket

Đêm qua gió tạt ngang trời, 
Gió đưa rơi lá chơi vơi trái sầu.
Đêm nay gió thổi về đâu?
Đem hơi sương lạnh qua cầu thiên thu
Thân ta là cánh phù du,
Lao đao khổ hải mây mù tương lai.
Nghìn năm còn hận sắc tài,
Cho cao danh vọng lại dài gian truân.
Đi cho hết kiếp phong trần,
Ta về nằm lại mộ phần của ta!
                                              
                                                          cuối năm 72
                                                                 Ốc đảo đào sinh




    Lời xin lỗi

      Photobucket


      Xin lỗi nhé! Bốn mươi năm rồi đó.

      Có một lần em muốn hỏi cho ra.
      Vì sao? Vì sao? và vì sao nữa?
      Không trả lời, anh lặng lẽ đi xa!
      Lâu lắm rồi, biết có ai còn nhớ?
      Bốn mươi mùa mưa nắng hẳn phôi pha.
      - Lòng sao nặng, xốn xang và bỡ ngỡ
      Bởi CHÚT TÌNH XIN GỬI LẠI VĂN KHOA?


      Xin lỗi nhé! Đừng để buồn trong mắt.
      Chuyện tình xưa theo gió hãy bay đi.
      Xin giữ lấy trái tim hồng ấm áp.
      Biết bao ngày xao động - mối tình si!
      Còn chút thời gian xin bước tiếp.
      Cứ điểm tô hương sắc chốn vườn xưa
      Để đôi lần ta lại về gặp mặt.
      Thương Sài Gòn những sớm nắng chiều mưa.

       8/2011



Áo trắng còn đâu...
 
  
Photobucket

Có bao giờ em còn đến thăm anh?    

Một buổi sáng tình cờ như lần đầu gặp gỡ;    
Như cánh chim vừa vụt khỏi lồng son    
Bắt gặp lại bầu trời rộng mở.   


Có phải không em đã quá xa ngày đó?    
Chiều công viên nắng rọi áo trinh nguyên    
Anh ngơ ngác như từ trong giấc ngủ    
Chân mộng du cùng với thiên tiên!   


Anh chỉ hỏi nào có ai nghe thấy?    
Nhớ ngày xưa nên nghĩ vẩn hỏi vơ    
Nắng hôm nay vẫn vàng như thuở ấy    
Áo trắng còn đâu_Anh dệt mộng thêu mơ?   

                                                                                                            9/2011

    Nhớ...

     Tôi nhớ trường xưa, nhớ những ngày đại hội.
     Có bạn bè đông đảo vỗ tay reo.
     Bươm bướm sáng mai và tuyên cáo buổi chiều,
     Có tiếng hát cộng đồng vang vang trên sân cỏ.
     Tôi thấy mình đi trên hành lang nhung nhớ,
     Lòng dặn lòng: ta đã gặp quê hương.
     Trong lớp khói cay, dưới mưa ma trắc, trước họng súng trường,
     Qua nước mắt em thơ, qua múi chanh tình nghĩa.
    
     Tôi nhớ ngày xưa...như bản hùng ca,
     Đáng giá bằng máu xương nước mắt
     Của thế hệ anh hùng_con cháu tổ tiên ta
     Đang tiếp nối con đường đi thống nhất
     Về tương lai_một bình minh rực rỡ thái hòa./

      Tháng 9/1972

9 nhận xét:

  1. Mong rằng đây là một việc nhỏ mà Người Văn Khoa làm cho anh Chủ tịch Nhóm Việt Hán năm xưa.

    Trả lờiXóa
  2. Việc nhỏ hay to cũng là nghĩa tình.
    Đọc xong chùm thơ này của anh VVN (vẫn chỉ muốn gọi anh bằng tên này!), xem hình minh họa, lắng lòng trong cảm xúc và...chưa biết phải comment như thế nào đây?
    Dường như ngôn từ trở thành vô nghĩa với những tứ thơ dạt dào, hồn thơ u uất...

    Trả lờiXóa
  3. Một chùm thơ đẫm một nỗi buồn sâu lắng, mấy mươi năm vẫn chẳng thể thôi buồn.

    Trả lờiXóa
  4. Có những nỗi buồn không thể hóa giải theo thời gian, chị nhỉ?
    Chỉ là nó nằm đâu đó, lẩn khuất trong một góc tim.
    Chạm đến là rung lên...

    Trả lờiXóa
  5. Vậy thì, CM nói nhỏ cho mà nghe nè, ráng gồng mình chịu đựng đi, đừng có "dại dột" gõ vào tim mình thì làm sao mà...rung lên được?!
    Gió sẽ cuốn đi, đó là lẽ thường tình nhưng cũng có khi gió...thổi ngược, quay lại tình trạng ban đầu, lúc ấy thì... gồng mình lần nữa chứ biết làm sao đây?

    Trả lờiXóa
  6. Cám ơn bạn cưng đã bày cách ... đối phó nếu gió thổi ngược!
    Biết trước thì rủi sự tình nó thế thì cũng... bình tĩnh mà gồng mình, phải không?

    Trả lờiXóa
  7. Những dòng thơ này bên nhà anh Nam một màu nâu cổ xưa, sang đây mang màu tím nhẹ nhàng. Cuộc sống sẽ nhiều màu, có khi lẫn vào nhau, và chỉ mình ta biết trong màu nâu có lẫn màu tím, không sao đâu, chỉ mình ta biết thôi mà...

    Trả lờiXóa
  8. Chỉ mình ta biết thì...đừng có mà...la lên nhé!

    Trả lờiXóa