Cỏ May xin được ghi lại đây bài thơ đã viết năm 2000, khi Cỏ May phải rời bỏ một ngôi trường thân thương.
Cũng xin phép được thay lời các anh chị, các bạn đã phải xa Văn Khoa trong những năm 1972, 1973...để bày tỏ nỗi niềm của những ai đã "bỏ trường"...
Sao em bỏ trường?...
Sao em bỏ trường mà đi
Hàng cây thôi chờ đợi
Nắng chẳng buồn lung linh
Vô tình viên phấn vụn
Vỡ thành lời yêu thương
Mai ngày anh đến lớp
Chợt nhớ dáng em gầy
Nghiêng vai bờ tóc rối
Nụ cười ai rất nhẹ
Xé lòng anh nỗi đau
Em đi, không từ giã
Đường gần bỗng hóa xa
Ngậm ngùi, anh hát:
"Đưa người, ta không đưa sang sông
Mà sao có sóng ở trong lòng..."
Giảng đường xưa chiếc ghế buồn vẫn đợi
Phượng trên cành vẫn thắm đỏ hè sang
Trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng...
Sao em bỏ trường mà đi...
Chiều Hội quán có ai ngồi lặng lẽ
Bút trên tay vẫn tần ngần run khẻ
Trang giấy nhỏ biết tình ta lớn lắm
Biết nên chăng ... lời hẹn ngập ngừng trao
Sao em bỏ trường mà đi...
Tóc xanh xưa màu thời gian nhuốm bạc
Vẫn tím hoàng hôn trong đôi mắt trong
Vẫn còn nghe dậy sóng ở trong lòng
Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời... em có biết?
Sao em bỏ trường mà đi?
Hàng cây thôi chờ đợi
Nắng chẳng buồn lung linh
Vô tình viên phấn vụn
Vỡ thành lời yêu thương
Mai ngày anh đến lớp
Chợt nhớ dáng em gầy
Nghiêng vai bờ tóc rối
Nụ cười ai rất nhẹ
Xé lòng anh nỗi đau
Em đi, không từ giã
Đường gần bỗng hóa xa
Ngậm ngùi, anh hát:
"Đưa người, ta không đưa sang sông
Mà sao có sóng ở trong lòng..."
Mượn tâm sự của một NgườiVănKhoa,
TN viết tặng CỏMay đôi dòng:
Sao em bỏ trường mà đi...TN viết tặng CỏMay đôi dòng:
Giảng đường xưa chiếc ghế buồn vẫn đợi
Phượng trên cành vẫn thắm đỏ hè sang
Trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng...
Sao em bỏ trường mà đi...
Chiều Hội quán có ai ngồi lặng lẽ
Bút trên tay vẫn tần ngần run khẻ
Trang giấy nhỏ biết tình ta lớn lắm
Biết nên chăng ... lời hẹn ngập ngừng trao
Sao em bỏ trường mà đi...
Tóc xanh xưa màu thời gian nhuốm bạc
Vẫn tím hoàng hôn trong đôi mắt trong
Vẫn còn nghe dậy sóng ở trong lòng
Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời... em có biết?
Sao em bỏ trường mà đi?
Trả lờiXóaSao em bỏ trường mà đi...
Giảng đường xưa chiếc ghế buồn vẫn đợi
Phượng trên cành vẫn thắm đỏ hè sang
Trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng...
Sao em bỏ trường mà đi...
Chiều Hội quán có ai ngồi lặng lẽ
Bút trên tay vẫn tần ngần run khẻ
Trang giấy nhỏ biết tình ta lớn lắm
Biết nên chăng ... lời hẹn ngập ngừng trao
Sao em bỏ trường mà đi...
Tóc xanh xưa màu thời gian nhuốm bạc
Vẫn tím hoàng hôn trong đôi mắt trong
Vẫn còn nghe dậy sóng ở trong lòng
Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời... em có biết?
Sao em bỏ trường mà đi?
Tặng CỏMay
Trả lờiXóaSao em bỏ trường mà đi...
Giảng đường xưa chiếc ghế buồn vẫn đợi
Phượng trên cành vẫn thắm đỏ hè sang
Trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng...
Sao em bỏ trường mà đi...
Chiều Hội quán có ai ngồi lặng lẽ
Bút trên tay vẫn tần ngần run khẻ
Trang giấy nhỏ biết tình ta lớn lắm
Biết nên chăng ... lời hẹn ngập ngừng trao
Sao em bỏ trường mà đi...
Tóc xanh xưa màu thời gian nhuốm bạc
Vẫn tím hoàng hôn trong đôi mắt trong
Vẫn còn nghe dậy sóng ở trong lòng
Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời... em có biết?
Sao em bỏ trường mà đi?
Tặng CỏMay
Em cũng bỏ trường và rời bục giảng từ năm 88, 11 năm đi dạy để đến tận 10 năm sau đó vẫn còn những giấc mơ nửa đêm tỉnh dậy hốt hoảng vì mơ thấy đi dạy mà đến trễ và... quên mất đã dạy đến bài nào. "...Đường gần bỗng hóa xa..."
Trả lờiXóaBài thơ đúng là tiếng sóng rồi chị ạ ...!
Trả lờiXóaĐọc xong bài thơ của TN tặng, CM xót xa cho bạn, cho mình bởi có những tiếng sóng nhẹ nhàng mà vẫn nhức buốt tâm can vì:
Trả lờiXóa"Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời...em có biết?"
Đọc xong bài thơ của TN tặng, CM xót xa cho bạn, cho mình bởi có những tiếng sóng nhẹ nhàng mà vẫn dội mãi vào tim, khi ta gõ và không gõ vào tim mình vì:
Trả lờiXóa"Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Vẫn lặng lẽ ở bên đời...em có biết?"
CM có một bài viết ghi lại cảm xúc của những giấc mơ hốt hoảng vì trễ giờ dạy, cứ chạy băng băng qua nhiều dãy lớp mà vẫn không tìm thấy lớp của mình, cũng có khi, có lớp thì lớp lại trống trơn.
Trả lờiXóaCảm giác ấy thật là kinh khủng đối với đang đi dạy mà không còn được dạy nữa, cho dù vẫn biết, cuộc đời dạy học, có nhiều niềm vui nhưng cũng không thiếu những xót xa, buồn tủi!
CM nghĩ rằng, nhiều anh chị, nhiều bạn có cảm xúc như CM, mong rằng chúng ta ghi lại để được chi sẻ tại góc nhỏ này, nhân khi chúng ta đang nói về những ngôi trường.
CM có một bài viết ghi lại cảm xúc của những giấc mơ hốt hoảng vì trễ giờ dạy, cứ chạy băng băng qua nhiều dãy lớp mà vẫn không tìm thấy lớp của mình, cũng có khi, có lớp thì lớp lại trống trơn.
Trả lờiXóaCảm giác ấy thật là kinh khủng đối với đang đi dạy mà không còn được dạy nữa, cho dù vẫn biết, cuộc đời dạy học, có nhiều niềm vui nhưng cũng không thiếu những xót xa, buồn tủi!
CM nghĩ rằng, nhiều anh chị, nhiều bạn có cảm xúc như CM, mong rằng chúng ta ghi lại để được chia sẻ tại góc nhỏ này, nhân khi chúng ta đang nói về những ngôi trường.
" Vẫn ngại ngần lời chưa nói ngày xưa
Trả lờiXóaVẫn lặng lẽ ở bên đời... em có biết? "
Lời chưa nói ngày xưa thôi không nói nữa. Cứ lặng lẽ bên đời dù ai có biết hay không.
"Lời chưa nói ngày xưa, thôi không nói nữa
Trả lờiXóaCứ lặng lẽ bên đời dù ai có biết hay không..."
Sao mà nhẹ nhàng quá, cứ như:
"Sóng xô bờ, sóng lại ra khơi
Mang theo một chút tình hờ
Đi vào cõi nhớ"
Đây là vài câu trong một bài thơ của em, gởi tặng chị như món quà nhỏ vì chị đã nghĩ được, nói được những điều mà với em, chỉ dám mơ ước!
Có một thuở, chị luôn nghĩ rằng, ở đâu đó, dù gần, dù xa xôi, có một bóng hình, để ta nhớ tới khi cô đơn nhất, cũng đủ rồi, dù chỗ tựa nương này ko hề thật có ...
Trả lờiXóaNhưng bây giờ thì chị nghĩ rằng một mình ta đã đủ cho ta rồi ... Và thấy thật nhẹ ... Giống như tự giải thoát đã thành vậy. Chứ trước đây, vẫn thường hay ứa lệ sau mỗi giấc mơ ...
Em thương và rất ngưỡng mộ chị vì chị đã "ngộ" ra những điều tưởng chừng hết sức đơn giản mà quả thật là...không giản đơn để hiểu và hành!
Trả lờiXóa