
Có thể mải áo cơm tui dần quên nhiều thứ
Nhưng tui vẫn nhớ người có sinh nhựt Tháng ba
Nhớ mắt nhìn ai đó lúc tui ca
Muốn chạy lắm mà cái chưn không cất nổi
Lại sợ chạy rồi khi ngóai nhìn nẻo cũ
Lục bình tím trôi xuôi , con sáo đậu đuôi xuồng
Nhỏng cái mỏ mà hát câu tình rủ:
Ghe bạn chờ người , ai đó đợi tui chăng? ( và chắc là không òy ...)
Về Cửu Long giang nặng một đa đoan...
Hành phương Nam một chiều tháng 03 nắng vàng như lúa trổ, mặt trời xiên những tia nắng long lanh trên mặt nước Cửu Long ngỡ như những nhát kiếm cắt ngang trời. Trên chiếc đò ngang giữa trời – mây – nước ấy, có kẻ lữ hành mỏi mệt, chợt nghe bật lên trong lòng một điệu lưu thủy nào đó chưa xa: Về phương Nam lắng nghe cung đàn , thổn thức vọng dưới trăng mơ màng...Theo câu hát, tiếng đờn kìm ngân nga một thời bỗng dưng vọng lại, người xa quê bỗng nhận ra trong lòng mình hình ảnh những người, những cảnh của một thời ngang dọc “gạo chợ nước sông” trở về đông đủ. Lại thấy đau rát trong lòng, khi thấp thoáng đâu đó trên những chiếc ghe đang nhẹ xuôi về hướng bến chiều, một gương mặt thôn nữ không nhòa lẫn: Rồi theo sóng Cửu Long nhớ nhung dâng tràn, chợt thương con sáo bay xa bầy, sương khói buồn để lại lòng ai ... Chẳng có con sáo nào đang tâm bỏ bầy, bỏ bạn, chỉ vì chiếc khăn rằn mộc mạc, nhỏ bé không đủ sức níu giữ chí giang hồ tung tẩy của người trai. Thế cho nên, mượn lời người về trách người ở không chờ, là để trẩy lên một điệu lý buồn như sóng nước buổi đò lung: Con sáo sang sông, sáo đã sổ lồng. Bay về Bạc Liêu, con sáo bay theo phương người.Bay về Trà Vinh, con sáo bay qua đời tôi...
Đời lang bạt kỳ hồ không muốn đa mang để khổ cho ai, buông tay cho con sáo sổ lồng mà vương vấn, buông tay khỏi một mối tình mà lòng hoài thương một kiếp, để đi đến đâu cũng nhớ mãi về một câu vọng cổ: Câu hát ngân nga, tiếng tơ giao hòa. Cháy lên trong dạ muôn vàn tâm sự. Hát lên một lần để một đời xa nhau, sáo ơi!
Tiếng gọi con sáo xưa mà nghe như tiếng người gọi người trở lại, nghe như tiếng tình nhơn gọi nhau da diết. Tiếng kêu thảng thốt sao mà xa xót, mà vang ngân bàng hoàng như tiếng đờn thuở nào giật thột đứt ngang: Đờn thiên thu đứt dây tơ rồi, theo sóng vàng cát lở sông bồi... Con sông Cửu Long xuôi về biển uốn dòng bên bồi bên lở . Người bên lở níu đất chờ kẻ bên bồi sang đất, con thuyền vốn đã mệt mỏi muốn neo về một bến an bằng mà biết nào đâu bến đợi, mà biết về đâu khi dâu bể lắm biến dời. Để sóng nước Cửu Long dưới nắng tháng 03 vàng rực rỡ mà ta nghe ngậm ngùi một nỗi niềm riêng lẻ từ đâu: Còn chi nữa biển dâu đã bao đổi dời. Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi...
Lục bình trôi tím biếc một khúc sông, bồng bềnh theo nhịp song lang xênh xang hò -xê-sự , chạnh thấy lòng người đa đoan quá, Cửu Long ơi !
P/s :những câu in đậm nghiêng trong entry này là bài hát Điệu buồn Phương Nam của Nhạc Sỹ Vũ Đức Sao Biển
MapMnguoiphobien09 wrote on Mar 20 Tem trước rồi đọc |
chuotsieuway wrote on Mar 20 Đọc rồi mất con tem! |
walkinclouds wrote on Mar 20 bớ nhỏ MinhT, nghỉ lễ Giỗ Tổ có tham đi phượt về Trà Vinh hông nè ? Nếu đi thì hú tỉ Gió và MinhT chở Gió nhá, hehehe |
minhtmap said ![]() ![]() Em rửa xong rồi scan lại cho vào đây cho bạn bè cùng xem nha! Hoặc lúc nào gặp thì tặng chị chứ gửi đi là bị lạc vì địa chỉ đó Bưu điện chưa biết đường hihi, hôm bữa bé Khúc tặng thiệp, bị lạc đó Mập ơi! |
quenguyenthanh wrote on Mar 20 Tới đây mới biết ân tình với miền Tây của M. |
Sao Gió chưa đọc bài này ta ? ...
Trả lờiXóaChuyến nữa đi nguoivankhoa ơi !
Nhỏ MM này khi ba lơn thì thấy như cuộc đời nhẹ hẫng, nhưng hể cô nàng nhắc "tháng ba" là nghe sâu thăm thẳm.
Trả lờiXóaHồi mới ... va phải nhỏ MM này, ấn tượng đầu tiên là bên ngoài cái vỏ ba lơn nhưng bên trong lại mong manh dễ vỡ mà tài hoa rất mực.
Trả lờiXóaCứ ngẫm nghĩ nhỏ như Sóng của Xuân Quỳnh vậy đó, "dữ dội mà dịu êm, ồn ào và lặng lẽ...''