Và khi Xuân đã qua, đôi khi ta nhìn lại,
Và, như một tổng kết nho nhỏ, Cỏ May nói rằng:
Ngày Xuân đã qua
Sẽ đi làm lại ngày hôm nay, thức sớm, tưới lan như mọi ngày, vươn vai một cái, hít thở khí trời, năm mới của những ngày lại vất vả bắt đầu rồi. Ở đâu rồi cũng sẽ có niềm vui.
Ghi nhanh những ngày Tết đã qua...
Tối 28, đưa con gái ra sân ga. hai vợ chồng không mua được vé máy bay nên đành đi tàu lửa. Cũng bới vấn nạn: trước Tết, nhiều tháng thì trả lời "chưa bán vé", sau đó thì thông tin "hết vé lâu rồi!!!". Nghe theo lời "xúi biểu" của ông nội Miki mua vé chui của nhân viên nên ông bà ngoại muốn...đứng tim! Vì mãi đến khi tàu bắt đầu chạy các con mới được lên tàu, Miki vừa tạm biệt ông bà ngoại vừa mếu máo, bởi vì ông bà không đi cùng, thương quá! Khoảng 30p sau, con mới gọi điện báo là đã vào phòng riêng, chỉ có 1 giường nhưng có còn hơn không! Ngay sau đó, về MT, thấm mệt nhưng về đến nhà, thấy bông hoa rực rỡ, mọi thứ đã được chuẩn bị khá chu đáo.
Tết năm nay, ngoài những thông tục, có thêm vài điểm "nhấn" đáng nhớ.
Tối mồng 1 , nhận được ĐT của thầy Hữu, người đã cưu mang chúng tôi những ngày trước 30-4 khi tôi đang mang thai Thắng, chồng thì tất bật với bao nhiêu việc. Tôi đã sống trong gia đình đó trong nhiều ngày, được thầy cô yêu quí, chăm sóc tôi, các cháu luôn quấn quýt với tôi. Vậy mà, nhiều năm sau đó, khi thầy cô đã chuyển về SG, rồi tôi cũng về SG, tôi không hay biết và không hề đến thăm. Mãi đến khi, tình cờ, tôi biết số ĐT, có gọi, nói chuyện với thầy khá lâu, sau đó, mất ĐT, tôi chưa kịp đến thăm và cũng không tìm lại được số ĐT của thầy. Tối nay, thầy đã nói chuyện lâu, thật lâu,để trải lòng, để khẳng định, thầy cô vẫn nhớ đến chúng tôi, không một lời phiền trách. Tôi sốt ruột vì thầy phải trả tiền nhiều, thầy cười khề khà: không sao, thầy có tiền để lo mấy vụ này mà!!! Gia đình thầy có nhiều biến động mà tôi không hay biết: hai cháu sinh đôi (1 trai, 1 gái) mà ngày xưa tôi yêu quí, thân thiết biết bao, đã sống với thầy cô gần 40 năm rồi cũng đã qua đời...Hai năm thầy không giao dịch với bất kỳ ai...Xót lòng, nghĩ sao mình vô tâm, đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Sống trong đòi sống, cần có một tấm lòng...tôi đã chẳng có, vậy mà cứ nghĩ mình là người có tâm...
Trên đường về Ba Tri, tôi ghé thăm Thu Nhân và "cọp anh"! Cuộc hạnh ngộ đầu năm khiến tôi vui cho đến...bây giờ, bởi vì, trong chúng tôi, chỉ có tôi gặp được TN (người bạn mà chúng tôi vô cùng yêu quý) để chúc Tết. Nhà bạn khang trang hơn, đẹp hơn nữa so với lần tôi đến cách đây cũng cả 10 năm! Chúng tôi mà đã "vào bàn" thì chẳng biết khi nào mới nói hết chuyện nhưng quỹ thời gian không cho phép, 10g bạn đi về quê và thế là tôi rút quân sớm, tiếc nà vui!
Tôi tiếp tục "lên đường" để về viếng mộ ông bà nội và ba má, một mình với khói hương mà...nhớ những chuyện đời xưa, đau nhoi nhói, con về đây rồi...Mừng tuổi, chúc thọ cho chú bảy, chạnh lòng, năm nay, chú già đi nhiều, bệnh cũng nhiều hơn, mất dần phong độ...có khi nào...Tôi nhắc các em chụp hình với chú và thoáng chút lo âu. Với tôi, chú là cha.
Tình cờ, đi chúc Tết Tuấn và Thanh (người hàng xóm), tôi gặp vợ chồng Tuyết, người bạn thuở nghèo khó ở MT. Giờ bạn cũng hưu trí, sung túc hơn xưa nhiều, câu chuyện nói mãi không dứt, tôi hỏi thăm nhiều bạn bè cũ, kẻ còn người đã đi xa, đúng là qui luật của thời gian và sức khỏe.
Trở lên SG sáng mồng 6, nhìn đám rau, vẫn xanh tốt, 3 chậu lan nở trước Tết vẫn..."còn xuân", mừng quá, ghi hình ngay!
Chiều, chị tôi và tôi đi thăm cô Danh, là cô giáo dạy chúng tôi năm lớp 3. Có duyên may vì Khương (cháu nội của cô) hiện là GV của trường nên từ trước Tết, Khương đã hẹn sẽ đưa chúng tôi đi thăm cô. Tôi đã chuẩn bị tinh thần: năm nay cô đã yếu nhiều, so với lần trước, khi tôi đến, cô đã bị tai biến và đi xe lăn, vậy mà tôi vẫn bất ngờ. Nay cô nằm một chỗ, tay chân co quắp, mắt không còn tinh anh, nhưng nhìn một lúc, cô vẫn nhớ và phân biệt được chị em tôi, cô cười suốt mà nước mắt tôi chảy dài...Cô còn hỏi thăm em trai tôi nữa, cô không hay ba tôi đã mất...Cô lì xì cho chị em tôi, tôi sẽ giữ bao lì xì này, nhưng năm sau, không biết có còn gặp lại...
Có mối quan hệ nào đó, như là đang được thiết lập lại, tôi có đủ sức để giữ không, hay tất cả rồi cũng sẽ thành...hoài niệm cho một lần đến...?
Ngày xuân đã qua, năm nay là năm tuổi (sợ không?), việc gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi!
Khai bút đầu năm, tuy hơi muộn, tôi nhớ về những ngày xuân mà theo tôi là có ý nghĩa hơn những năm qua...
Sống trong đời sống cần có những tấm lòng....để biết nghĩ suy....tôi phải luôn tự nhắc nhớ điều này
15Lời bình
quenguyenthanh wrote on Jan 30 Lúc nào cũng nghĩ tới mọi người là có tấm lòng, là hay rồi, CM à. |
caibang9 said ![]() ![]() Dĩ nhiên không thể quên thầy cô nhưng lắm khi CM thấy mình vô tình quá, vì thỉnh thoảng, nghe thầy/cô qua đời đã lâu mà mình thì cứ vô tư đi bên cạnh cuộc đời...! |
btthuy said ![]() ![]() Mỗi người có cuộc sống và trách nhiệm với gia đình riêng ; chỉ mong rằng các đồng môn có biết tin về quý Thầy Cô thì báo cho nhau để cùng chia sẻ ... nhất là bây giờ có email mà .. |
Y như lời đầu năm, đến tháng ba rồi thì thấy năm nay là... năm tuổi nhưng nhắm chừng mọi việc đến giờ này đều hanh thông.
Trả lờiXóa