Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

(33) Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười


Mở đầu cho loạt entry nhân Mùa Vu Lan,
Góc nhỏ Văn Khoa xin giới thiệu "Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười" của NgườiVănKhoa Nhã Thảo.
Entry này chị Nhã Thảo dành riêng tặng Anh Chị Cả VănKhoa Nguyễn Tuấn Kiệt& Huỳnh Thiện Kim Tuyến.
Và mời bạn bè gần xa cùng thưởng thức bài hát Lời mẹ ru của anh.



Photobucket

1.
Tuần này tới phiên tôi được theo Mẹ vào thăm anh.
Sau thời gian biệt giam ở nha cảnh sát đô thành Sài Gòn, anh được chúng đưa về giam ở khám Chí Hòa trước khi đày ra Côn đảo.
Chỉ mới biết và đi với mẹ 1 lần nhưng hình ảnh và nụ cười hiền hậu của mẹ đến giờ tôi không quên được. Mẹ không nói nhiều mà luôn tay sắp xếp từng món quà để lát nữa mang vào cho anh. Tôi cũng nôn nao chờ đến lúc được gặp anh nhưng nhìn 2 bàn tay mẹ nâng niu từng sợi dây cột, từng miếng giấy gói quà tôi biết trong lòng mẹ đang có lửa đốt.
Vậy mà khi gặp nhau mẹ chỉ hỏi anh được một câu rồi lặng lẽ, âu yếm ngồi nhìn hai anh em tôi hối hả chuyện tình hình công tác, hết giờ thăm lại lầm lũi xách giỏ ra về mà mắt rân rấn nước. Mẹ vẫn nắm tay tôi, cho đến lúc bước lên xe tôi chợt cảm nhận được cái siết tay thật chặt của mẹ và nhìn thấy mẹ mỉm cười. Ôi mẹ tôi,tôi hiểu thêm được bao điều từ nụ cười của mẹ.
Ngày mẹ mất anh vẫn chưa kịp về (dù đã ở rất gần). Chúng tôi chỉ còn biết thay anh khóc mẹ lần cuối, lòng thầm mong sớm đến ngày gặp lại, chúng tôi sẽ cùng anh thắp nén hương dâng mẹ.

2.
Mẹ dẫn hai chị em chúng tôi vào căn cứ gặp anh để nghe hướng dẫn công tác. Nhìn dáng mẹ nhỏ bé gầy gò, lưng đã bắt đầu còng, đi lúp xúp dưới vành nón lá sờn cũ mà tôi thấy nao lòng.
Hai chị con của mẹ bị giặc bắt đến nay còn chưa rõ tin tức, vậy mà dấu trong lòng nỗi đau, mẹ vẫn luôn phải nói cười giải thích đủ mọi thứ để chúng tôi yên tâm. Phải đưa hai con “gà công nghiệp” - là chúng tôi - đi xe, rồi đi bộ một chặng đường xa hơn 100 cây số. Qua bao nhiêu chặng xét hỏi mà phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi, trách nhiệm của mẹ thật nặng nề. Mà chúng tôi nào hiểu hết dù đã được mẹ hướng dẫn tận tình nên có lúc đã bị mẹ mắng. Như lúc gần đến căn cứ, được bà con mời ăn cơm với thịt chuột nướng, mẹ đã nhắc nhở là phải ăn chứ không sẽ dễ gây chú ý có thể làm lộ thân phận nhưng tôi vốn sợ chuột nên cứ ngồi nuốt cơm không mà đã buồn nôn. Đến khi bị mẹ mắng đành phải nhắm mắt ráng hết sức nuốt vội một miếng mới vượt qua được nỗi sợ ban đầu (mà rồi lại thấy sao nó ngon lạ !!!) Nhiều lúc sợ chúng tôi tủi thân mẹ lại ngọt ngào chiều chuộng. Ôi mẹ tôi, bao nhiêu đứa con đã qua tay mẹ dắt dìu chăm sóc mà có ai đã hiểu hết được lòng mẹ bao la?

Photobucket


3.
Và mẹ tôi.
Dù mẹ già như chuối chín cây nhưng thật may mắn là tôi còn có mẹ. Mẹ cũng ít kể về mình nhưng qua những câu chuyện của những người khác cùng hoàn cảnh, tôi cũng hình dung được cảnh nhà vừa nghèo khó lại đông con, mẹ (với ba) đã phải như loài chim rút ruột nuôi con. Khi con khôn lớn lại phải cơm đùm cơm nắm tiếp tế cho đứa ở trong tù đứa vào chiến khu. Hai bàn tay làm ra bao nhiêu của cải mà mẹ có giữ riêng cho mình được gì. Tất cả cho các con vì các con là tất cả của mẹ.
Ngày tôi bị bắt mẹ đã ngồi bệt xuống vệ đường để tự trấn tĩnh rồi cũng chính mẹ xô vẹt bọn cảnh sát vây quanh để giúi vào tay tôi ít tiền sau khi giằng lấy túi xách của tôi giấu vội vào sau nón lá. Khi theo chúng lên xe, tôi không nhìn thấy mẹ nhưng tôi biết mẹ vẫn dõi theo từng bước tôi đi. Ngày tiễn các em tôi vào chiến khu, mẹ cũng đã nhanh tay gạt ngang dòng nước mắt để mạnh mẽ và chu đáo chuẩn bị cho em từ chiếc áo ấm đến gói mì, gói thịt, bao thuốc lá để em hút lúc nhớ nhà.
Rồi sau hòa bình, mẹ cũng đã phải nén nhớ thương để lo cho anh chị tôi đi xây dựng vùng kinh tế mới. Từng bao lương thực thực phẩm được ba vác lên cho anh chị là từng giọt sức lực mẹ vắt ra.

4.
Chị em tôi ai cũng thương mẹ, nhưng cũng không khác được luật đời nước mắt chảy xuôi.
Ai nhớ được từng ngày là mình còn có mẹ như đã từng ngày nhớ vợ chồng con cái mình?
Ôi mẹ tôi, thêm một lần tôi được xếp một bông hồng trắng bên cạnh nhiều bông hồng đỏ cho anh chị tôi là thêm một lần tôi nhớ từng hình ảnh Mẹ.
Tôi cầu mong luôn được Mẹ nâng dắt bước chân tôi như ngày ấy đến bây giờ.

Nhã Thảo

15 nhận xét:

  1. Bài viết trên nền nhạc nghe cảm động quá chị ơi !

    Trả lờiXóa
  2. Nhưng chị vẫn chưa vừa ý.
    Vì cái cửa sổ nghe nhạc có icon ghê quá! Chắc phải tìm cách khác quá Gió ơi!

    Trả lờiXóa
  3. Chị nhấn edit xóa đi rồi trở sang trang nhạc ...làm y như thế nhưng trước khi lấy code chị nhấn vào hàng chữ : Chọn skin nhùng vào blog... rồi chọn hình lấy code bỏ vào lại ..Dễ mà chị

    Trả lờiXóa
  4. À, được rồi.
    Vậy đó, không thầy đố mày làm nên. Ông bà dạy không sai chút nào.
    Cám ơn Gió cưng.


    Trả lờiXóa
  5. Lần sau chị chỉ cần nhấn edit, xóa code cũ trong comment rồi lấy code mới bỏ ngay vào chỗ vừa xóa save là xong

    Trả lờiXóa
  6. Ai cũng có một người mẹ để cho ta được chào đời và nhiều người mẹ để dắt dẫn cho ta trưởng thành, được bước đi trong đời.
    Thương TN lắm, đã sắp xếp công việc để quán vẫn...chưa đóng cửa và tháng 7, mùa Vu Lan, vẫn nhắc nhở các anh chị em và các bạn, nhớ về mẹ, nghĩ về mẹ. Có những điều chưa nói, có khi không được nói nhưng mẹ vẫn luôn làm ấm lòng chúng ta trong những gian khó đời thường dẫu cho những người mẹ giờ đã rất xa....
    Nụ cười, những giọt nước mắt xót xa xin được dành cho những ai còn mẹ và đã mất mẹ.

    Trả lờiXóa
  7. Cảm ơn chị NT, anh Cả và các bạn đã làm ra món quà tháng Vu lan quí giá này. Tôi đọc, nghe, và nhớ thương các bà mẹ của mình.

    Trả lờiXóa
  8. TN.ơi,NVK gthiệu sót cũa NT rồi, entry đó NT tặng anh Cả và chị Cả nữa,2 bà mẹ của cả 2 người đó em ạ.Nhg sao mà chị o nghe đc nhạc em ơi

    Trả lờiXóa
  9. Dạ, em sẽ chỉnh lại , chút xíu hà chị.
    Nếu chị không nghe được nhạc, chị xem lại loa của máy xem sao? Nếu loa vẫn bình thường, chị rê chuột tới góc trái của hộp thoại nhạc, và click Play (biểu tượng là hình tam giác đó chị)
    Em thì thích bản thu âm kia hơn, nhưng chưa tìm thấy trên mạng nên không lấy code được. Bao giờ tìm được em sẽ thay.
    Chị vui nghe.

    Trả lờiXóa
  10. TN nè, xem kỹ sẽ thấy từ trong bản gốc, chị NT có tặng entry này cho CM nữa nhưng cũng chính chị lại bỏ sót CM rồi! Dù gì thì CM cũng...xém là nhân vật chính chứ bộ!
    Nhưng thôi, có lẽ chị NT thấy bi giờ CM "dởm" quá rồi nên hổng thèm tặng nữa!
    CM có nói với chị NT, nếu máy của chị giống máy CM thì muốn nghe được nhạc phải tải về chứ không phải mở blog ra là nghe được. Chị nói với "cận thần" sẽ được phục vụ ngay thôi mà!

    Trả lờiXóa
  11. Từ Đà Lạt đọc lại entry này và nghe bài nhạc thấy gần Sài Gòn quá. Nhớ lắm!

    Trả lờiXóa
  12. Hic!
    Xin lỗi CM, mình thiệt là sơ ý!
    Biết CM không giận, nhưng vẫn áy náy lắm!

    Trả lờiXóa
  13. Cũng có nhiều người làm cho CM đau lòng mà đâu có...áy náy, TN vậy là tốt với CM lắm rồi, CM rất biết thân, biết phận, nhất là khi về với nhà Văn Khoa.
    Ngày mai đi bình an, khỏe, tận hưởng niềm vui đoàn tụ và nhớ thỉnh thoảng về thăm quán nhé!
    Thương nhiều lắm.
    Đêm Đà Lạt thật yên tĩnh.

    Trả lờiXóa
  14. Xác định "tư tưởng" như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều chứ, bạn hiền yêu dấu!

    Trả lờiXóa