Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

(35) VẪN CÒN MỘT BÔNG HỒNG ĐỎ...

Mùa Vu lan đến, tôi là một trong những người hạnh phúc vì còn được cài bông hồng đỏ. Bạn tôi có ít nhất hơn một người đã từng ganh tị: “Gần 60 tuổi đầu mà còn được má rầy, sướng thế”. Tôi biết mình còn sướng lắm khi tóc đã bạc nhiều rồi mà vẫn còn nguyên cảm giác sợ bị la như hồi còn nhỏ. Cho tôi được khoe khoang niềm hạnh phúc của tôi khi mừng thọ 80 tuổi của má tôi cách đây 2 năm.

Nhưng tôi cũng chạnh lòng khi nhớ đến bạn, vẫn còn một bông hồng đỏ mùa Vu lan này cho bạn nhưng bạn lại đi xa rồi. Mẹ của bạn tóc trắng như bông vẫn chưa nguôi thương nhớ bạn, mắt đã lòa rồi, và cũng chẳng còn nước mắt để khóc.

Bà đi qua cuộc chiến tranh chống Pháp với nỗi mất mát lớn lao, 24 tuổi bà thành vợ liệt sĩ, rời khỏi nhà tù với quanh gánh trên vai, một đầu gánh là đứa con trai duy nhất, đầu gánh còn lại bà mưu sinh nuôi con trai ăn học nên người. Bà lại đi qua cuộc chiến tranh chống Mỹ với người con trai nối tiếp chí hướng của cha mình, bạn đã tham gia phong trào SVHS Sài Gòn tranh đấu, từ miền Trung bà lặn lội xách giỏ vào thăm nuôi bạn trong nhà lao Chí Hòa. Cùng với các bà mẹ khác, bà đi mòn dép từ Phủ Thủ tướng đến Nha Tuyên úy rồi đến Tổng nha Cảnh sát miền Nam để đòi thả con trai, bà ký tên vào không biết bao nhiêu bản kiến nghị của các tổ chức phản chiến để mong dành lại đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng bạn vẫn bị đưa ra Côn Đảo, bà đã thắt ruột thắt gan quay lại quê nhà cầu Trời khẩn Phật, hãy để cho bà làm tròn nghĩa vụ với gia đình chồng vì bà chỉ có đứa con trai duy nhất này.

Rồi bạn đã trở về, nói thế nào cho thỏa niềm vui của bà, bạn cũng biết nỗi lòng của mẹ, bà bấy giờ chỉ muốn bạn cưới vợ, sinh cho bà một thằng cháu nội. Hòa bình, bạn làm đúng ước nguyện của bà, vợ bạn - con dâu của bà là con một người bạn tù. Khi có đứa cháu nội trai đầu tiên, bà mừng cũng lại tuôn nước mắt, đi qua 2 cuộc chiến tranh, ba người đàn ông quý nhất cuộc đời bà: chồng, con trai, cháu nội, bà còn được những hai, hạnh phúc nào hơn, bà cảm ơn Trời Phật, bà nhắc con trai sống tốt như đã từng sống.

Và bạn, người không thể thiếu của nhóm thân hữu Văn Khoa, bạn hiền lành, ít nói từ hồi đi học. Đến khi là Phó TGĐ một công ty lớn, bạn vẫn sống đơn giản ở một ngôi nhà trong hẻm nhỏ, vẫn hiền lành ít nói. Nhưng bạn lại là cầu nối cho tất cả chúng tôi. Những năm đầu 90 của thế kỷ trước, đời sống còn khó khăn, cả đám chúng tôi ai cũng bận bịu cơm áo gạo tiền, bạn là người tìm cách tổ chức cho anh em họp mặt, sau 15 năm gặp lại nhau gần như đầy đủ bạn bè cũ, ai cũng rưng rưng, và cũng từ đó lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát, bạn là người khởi xướng và đi đầu. Rồi cũng mặc nhiên chuyện họp mặt thường kỳ chúng tôi phó hết cho bạn, bạn chỉ cười hiền lành nhận lấy công việc khá mất thì giờ đó. Bạn là gạch nối giữa các anh chị Văn Khoa những đời trước và đàn emVăn Khoa những đời sau này với chúng tôi. Đến một lúc nào đó không biết, bạn trở thành một người không thể thiếu được trong nhóm chúng mình.

Mẹ vẫn dõi theo bước của bạn và bà vui mừng khi thấy con trai được bạn bè, anh em đồng nghiệp thương quý. Gia đình nhỏ đông dần, bà có 2 cháu nội trai, một cháu nội gái. Đến khi bạn cưới vợ cho con và bà có đứa chắt nội trai thì hạnh phúc tưởng như không còn có thể nói gì hơn. Bà đã có con trai hiếu thảo, con dâu hiền, 2 cháu nội trai giỏi giang và hiền lành như cha nó, 1 cô cháu gái xinh xắn là cục cưng của cả nhà, 2 cô cháu dâu ngoan, và một thằng chắt nội bụ bẫm giống y như ông nội nó hồi nhỏ.

 Photobucket

 

Vậy mà, như cơn gió lớn thổi qua, cuốn một cái, bạn rời bỏ tất cả dù bạn không muốn. Ba tháng cuối bạn chống chọi với bệnh tật một cách kiên cường, nhưng rồi bạn không thể chiến thắng số phận. Bạn ra đi trong khi gia đình và tất cả chúng tôi đều ngơ ngác, không ai tin nổi là bạn phải ra đi. Tất cả chúng tôi đều thương tiếc bạn biết bao nhiêu. Nhưng niềm đau lớn nhất vẫn là ở mẹ, bà không thể tin, bà nhắc đi nhắc lại điều đó, bà không thể tin là đi qua những sống chết trong chiến tranh bà vẫn còn bạn, vậy mà khi đã yên ổn rồi bà lại mất bạn. Những ngày sau đó và cho đến bây giờ, bà nghĩ bạn vẫn còn đâu đây bên cạnh, mỗi khi chúng tôi đến thăm, bà lại ngó lên bàn thờ và nói: “Bạn con đến chơi H. à!”

Mùa Vu lan đến, vẫn còn một bông hồng đỏ cho bạn, mẹ vẫn khôn nguôi thương nhớ bạn và chúng tôi vẫn nhớ bạn lắm, bạn ơi!

 Photobucket

20 nhận xét:

  1. Đúng vậy, thật là thương nhớ H., bạn ấy đã đột ngột ra đi trong nỗi tiếc nhớ gần như vô hạn của chúng mình ...
    Thương bạn bao nhiêu, chúng mình thương Mẹ bạn bấy nhiêu, trong cảm nhận nỗi đau mất con của một người Mẹ ...
    Cảm ơn GM đã kể cho mình nghe câu chuyện về Mẹ của một người bạn mà mình rất là thương quí ...

    Trả lờiXóa
  2. Cho phép CM góp thêm niềm thương nhớ dành cho HNH cũng là lòng trân trọng với bà mẹ, không có hạnh phúc riêng tư nào ngoài hạnh phúc bên con cháu.

    Trả lờiXóa
  3. Sáng Gió đọc bài này nhưng vào bằng máy nhỏ cháu nên không comment được ..Bây giờ sang đọc lại . Câu chuyện cảm động quá ..Gió đọc mà cứ xót lòng .
    Không có cách nào khác khi định mệnh là như thế chị GM nhỉ ...Mỗi năm đến mùa Vu Lan có lẽ cành hoa hồng kia lại nhận thêm một giọt nước mắt âm thầm ...Chia sẻ với bà _ người mẹ như bao bà mẹ yêu con khác _ chia sẻ sự ra đi của một người bạn mà các anh chị quý yêu


    Trả lờiXóa
  4. Cám ơn Gió nhiều, bài nhạc hợp lắm. Sao mà Gió có thể làm một lúc nhiều việc thế nhỉ. Cô em gái tài hoa.

    Trả lờiXóa
  5. 1972 - 1973 ,mình gặp HNH TVA ở CK khá thân nhau mà không biết cùng một mái trường VK chiến tranh
    là thế đó.Sau 1975 đôi lần còn gặp H và Á,rồi biết các bạn ấy là VK.rồi được tin HNH bệnh và đi xa, các bạnđồng thời thương tiếc .Hai thế hệ VK cách nhau không xa,cùng chung lý tưỏng,vay mà sao xa cách ?cám ơn s1ang kiến rất kịp thời và rất tình cảm của nhóm NVK nhiều lắm!!!

    Trả lờiXóa
  6. Mỗi năm gặp nhau một lần ngày SVHS, những năm sau này mỗi lần đến Đông Hồ lại nhớ đến những người VK ở một Góc nhỏ đâu đó chị Thư nhỉ!

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn cô Minh An rất nhiều. Con rất xúc động khi các cô chú bạn của Ba vẫn luôn nhớ về gia đình con.
    Con xin chúc các bác, các cô chú thật nhiều sức khỏe.
    Hải Triều

    Trả lờiXóa
  8. Khi nào đến ngày giỗ của ba, cô sẽ "trình làng" một entry khác, cô viết cho ba lâu lắm rồi, khi ba mới mất.
    Cô vui lắm, khi thấy con vào nhà và chia sẻ với các cô chú.
    Cứ vậy nha Triều, mãi mãi là người một nhà.

    Trả lờiXóa
  9. Dạ con cám ơn cô Thúy. Vào đây tụi con cảm thấy thân tình như nhà mình.

    Trả lờiXóa
  10. Đôi lúc nhìn Hải Triều mà cô giật mình. Con giống y như ba Hội của con hồi đi học ở Văn Khoa!

    Trả lờiXóa
  11. Con đọc các entries của các cô chú sẽ thấy ba được nhắc đến nhiều.
    Khi tạo blog này, các cô chú mong muốn đây sẽ là nhà của các con, chứ cô chú có sống mãi được với thời gian đâu nên thế hệ đời sau, phải đến với nhau để giữ mãi những ân tình mà các cô chú đã có được và gìn giữ.
    "Đến đây thì ở lại đây", Hải Triều nhé!

    Trả lờiXóa
  12. Con kính chào các cô chú.
    Anh Triều có gửi link này cho con nhưng đến hôm nay con mới thấy. Con cũng rất xúc động trước tình cảm mà các cô chú dành cho Ba con. Con cũng xin gửi bài thơ mà Bội Hoàng, vợ của con đã làm lúc tiễn đưa Ba con:

    "Con tiễn đưa Ba một ngày không mưa
    Sao nghe nhạt nhoà cả đất trời cỏ lá
    Dòng người trên phố dường như thôi vội vã
    Nén chút ngậm ngùi phút mặc niệm tiễn thương

    Yên nghỉ nghen Ba, nơi ấy thiên đường
    Nơi vĩnh hằng của an nhiên tự tại
    Nơi không lo âu, muộn phiền, sầu ải
    Con khẽ hát thầm cho giấc ngủ Ba sâu

    Mỗi bước chân đi chùn lại một nỗi đau
    Từng dòng lệ đong đầy thêm nỗi nhớ
    Tình Ba đó ấm nồng như hơi thở
    Chợt nghe tim mình thổn thức gọi: Ba ơi"

    Con sẽ thường xuyên ghé vào đây để nắm thông tin của cả nhà.
    Con Hải Âu

    Trả lờiXóa
  13. Cô rất vui khi nhận comment của con và càng xúc động hơn khi đọc bài thơ của Bội Hoàng, đúng là thơ của con gái!
    Thương lắm khi nghe con hứa: "Con sẽ thường xuyên vào đây để nắm thông tin của cả nhà"

    Trả lờiXóa
  14. Hải Âu ơi! Vui lắm khi con vào nhà VK. Gặp Hải Triều, Hải Âu như thấy lại ba Hội các con thời là sinh viên. Con cho cô gởi lời thăm Bội Hoàng, và nói với Bội Hoàng cô xin phép sẽ đăng lại bài thơ trên vào GNVK vào tuần thứ hai của tháng 10 nhé. Đám giổ ba con ngày 17-9 AL tức là ngày 13 tháng 10 phải không? Chúc gia đình nhỏ của con vui khỏe nhé. Khi các cô đến thăm, bà nội khoe cháu dâu nghe hãnh diện lắm đấy.

    Trả lờiXóa
  15. Mình đọc entry này ngay khi GM vừa post.
    Nhớ bạn hiền của chúng ta lắm lắm.
    Hình ảnh cuối của H với mình là lúc các bạn ngồi chuyến đò rời Cồn Phụng về Tiền Giang chiều vui lần đó. Bạn ngồi ở chiếc ghế đầu thuyền, vẫn ngoái lại chào mình khi thuyền đã ra khá xa.
    Rồi khi nghe báo tin, mình bất ngờ lắm. Lúc ấy, thầm tiếc là Đặc san Văn Khoa mà bạn hằng ôm ấp vẫn chưa nên vóc nên hình - mà đến bây giờ vẫn thế! Trong mailbox của mình, tên bạn vẫn còn bên cạnh các tên bạn Vănkhoa khác, và mình không nỡ xóa đi dù sẽ chẳng bao giờ còn có dịp mở nó ra.
    Nhưng blog này đã được mở ra, chúng mình vui vì các cháu đã biết mà về đây. Thế là chúng ta vẫn mãi gần nhau, H. à.



    Một bông hồng muộn cho bạn, Hội ơi!.

    Trả lờiXóa
  16. Dạ, cám ơn cô, tụi con rất vui khi thấy bài thơ của Hoàng được cô chú đón nhận.

    Trả lờiXóa
  17. @cô Thu Nhân:
    Con nhớ có một lần được theo Ba xuống Tiền Giang chơi, có ghé nhà cô Thuý ở Mỹ Tho, hình như khoảng năm 1992-1993. Chuyến đi đó có Cô không ạ? Lúc đó con còn nhỏ quá nên không nhớ được gì nhiều.

    Trả lờiXóa
  18. Sau 75, lâu lắm cô mới gặp lại bạn bè cũ. Và cũng lâu lắm sau đó cô mới gặp lại Ba Hội của con trong lần họp mặt ở nhà con.
    Vậy nên lần con ghé nhà Cô Thúy là không có cô đâu.
    Dù sao, bây giờ chúng ta cũng đã gặp nhau ở đây rồi. Vậy là vui lắm, con ạ.

    Trả lờiXóa
  19. Được tin bà mới mất, con ở xa không về kịp được, xin Cô Minh An và Trang GNVK cho con trích trang này, xem như một lời tri ân và tưởng nhớ đến Nội.
    Con xin cảm ơn các Cô Chú.

    Trả lờiXóa
  20. Âu ơi, cô đọc những dòng này của con mà chảy nước mắt, dù tối qua, lúc cùng với Triều thay áo cho bà, cái áo dài bà chụp trong hình này, cô đã rất bình tĩnh vì bà ra đi nhẹ nhàng, thanh thản.
    Con ơi, khi về, các con đã không còn gặp nội. Thương quá!

    Trả lờiXóa