Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

(101) GẶP NHAU THÁNG TƯ

  Hôm nay, Góc Nhỏ văn Khoa tiễn Tháng Tư bằng một entry rất dễ thương của bạn Cỏ May kể về một buổi gặp gỡ thú vị giữa những người "Văn Khoa Trẻ" ngày ấy. Biết bao nhiêu chuyện tưởng đã nằm im dưới lớp bụi thời gian... nhưng bỗng trở về lung linh như mới hôm qua.
Mời mọi người cùng nghe nhé!


Photobucket

Việc đặt tựa đề cho entry này cũng khiến tôi băn khoăn…bởi vì, diễn đạt làm sao cho hết nghĩa tình trong cuộc gặp gỡ chỉ hơn 3g mà…mà sao nhỉ? Trong lúc này, tôi thấy ngôn ngữ vốn có của mình nghèo nàn quá! Có thể, vì vậy mà MA chỉ có một từ: “Nhớ” với những hình ảnh rất đáng…nhớ! Tôi không thể dùng lại tựa đề của MA, cũng không nghĩ mình có thể nói “Cảm xúc tháng tư” như anh Kiệt. Thôi thì, “gặp nhau” vậy!

Một ngày 25-4-2012, sau vài lần dời đổi, chúng tôi: Minh An, Phi, Thúy, Thúy Liễu, Cẩm Phô, Hữu Quang gặp nhau tại nhà hàng Vườn Phố theo lời mời của Ngoãn (nhóm Thanh lao công, nhóm sinh viên Công giáo trong phong trào) mà có thể nhiều bạn, chưa biết. N học Triết cùng Thúy Liễu và là bạn của Hữu Quang (cũng học Triết). Anh P và tôi thì có một ân tình đặc biệt với N mà suốt đời, chúng tôi sẽ không quên người bạn, người đồng chí tốt bụng này. Anh P, sau 55 này bị tạm giam ở Nha Cảnh sát Đô Thành, trở về, với “lý lịch đỏ” như vậy, chủ nhà trọ cũ thì dĩ nhiên không cho ở tiếp, vậy, trọ ở đâu bây giờ, trong thời gian chờ ra tòa xét xử. Tôi không nhớ rõ từ đâu, từ chị TL hay từ tôi mà N “rủ” anh P về ở cùng với nhóm Thanh lao công, lúc đó, do linh mục Phan Khắc Từ (có tên là linh mục hốt rác) phụ trách. Các anh ở trong một ngôi nhà khá kín đáo và khang trang, N và P trở thành đôi bạn thân, đến bây giờ, gặp lại vẫn tếu táo như xưa. N gặp tôi trên mạng và rủ rê họp mặt, nghe bạn nhắc lại nhiều lần: “rất mong gặp…”, tôi thật sự cảm động. Dẫu cuộc đời muôn nẻo, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng nhưng chúng tôi vẫn luôn là bạn của nhau…Vợ chồng tôi quên sao được nơi tá túc, những bữa cơm có được từ tiền hốt rác của linh mục Phan Khắc Từ. Và nơi đây, cũng là “điểm hẹn” mà N đã rất tế nhị, lánh mặt, mỗi khi tôi đến.

Kể tiếp về những thành viên đến với buổi họp mặt này. TL và CP có mặt sớm, đang say sưa chuyện trò với “doanh nhân” (kiêm nhà tài trợ) là N thì chúng tôi đến. Bạn bè gặp lại, sao mà vui, vui quá! Tiếp theo là Hữu Quang, đầu bạc vì nhuộm tóc nhầm thuốc (lời bạn ấy tự trào!). Cuối cùng là MA, em ấy, còn trẻ, rất trẻ, như là các cháu nhà trẻ (lời bình luận của N) nên khi tôi nói nhà hàng “Vườn phố” thì em nghe là “Vườn hồng”, vì thế, đi hết đường Lê Quý Đôn vẫn còn gọi ĐT í ới! Tuy  đến trễ nhưng vẫn được nhận quà tặng của Q, đó là quyển sách “Hạ tầng đô thị Sài Gòn buổi đầu” của chính tác giả. Nhiệt tình là vậy mà còn bị N trêu chọc: “Sách này viết để tặng chứ bán không ai mua!”.

Khi các anh đã có chút hơi men thì MA và tôi bắt đầu truyền bá “văn hóa hello” mà chúng tôi đã tiếp thu từ anh K trong chuyến đi Mỹ Tho năm trước và bắt đầu vận dụng “hiệu quả” từ ấy cho đến nay. Không thể kể hết sự chia sẻ tận cùng của những bạn mới được “hân hạnh” làm quen với văn hóa này: N, Q, CP, những người còn lại (nhất là TL, xin lỗi nhé!) thì quá quen thuộc rồi!

Với những “hello” đúng lúc, đúng chỗ, chúng tôi bắt đầu kể những câu chuyện ngày xưa, không đầu, không cuối mà vẫn cười, cười sảng khoái, đôi khi, có chút nước mắt, không kịp chảy thành giòng!

Đó là chuyện Q đi dự trại ở một ngôi chùa cùng với chúng tôi khi còn là “lính mới tò te”, mặc dù là người Công giáo nhưng để được vào chùa thì bị một sư thầy hỏi “pháp danh”, Q bối rối (cũng may là chưa kịp đọc tên thánh của mình!) nhưng đúng lúc ấy, có ngay một bạn tặng cho Q một pháp danh và Q đương nhiên trở thành Phật tử được vào sinh hoạt cùng chúng tôi.

Đó là chuyện N cứ “chê” chúng tôi, nhóm nữ sinh viên Văn Khoa không biết chuyện bếp núc, nấu nướng. Ừ, thì đúng vậy, khi lên chùa, phải nhóm bếp củi để nấu một nồi cơm to thì chúng tôi làm sao mà “hoàn thành nhiệm vụ” được chứ!? Các “nàng” chỉ quen ăn cơm của má nấu, chỉ quen mồi bếp dầu hoạc bật bếp ga, đâu có gì ngạc nhiên, hả anh bạn? Người ta bận bịu những công việc to tát hơn, ví dụ: biểu tình, tuyệt thực, “hát cho dân tôi nghe”, làm báo, đi lạc quyên cứu trợ…N thua rồi nhé (1-0)! Bây giờ có muốn thử “tài nghệ” của chị em hông? Xin mời! Chúng tôi cũng nhắc lại sự trong sáng tuyệt vời của mình khi đi trại chung, ngủ chung với nhau, cứ “sắp lớp” dài dài như thế, trong đó, không phải không có những đôi đang yêu nhau hoặc ít nhất là “để ý” đến nhau nhưng không hề có điều gì là riêng tư. Những sự trong sáng như vậy, thế hệ “teen” có chia sẻ không nhỉ?

Đó là chuyện ngày xưa, khi mới bắt đầu vào Hội quán Văn Khoa, P là người bị mọi người nghi ngờ là…công an chìm, vì cặp kính màu đen, vì cứ ngồi đó, không trò chuyện với ai nên không biết ngồi để làm gì…Rồi một ngày, đúng vào lúc tôi trực hội quán thì P đến gởi một trái xoài cho…HN! Tôi đã vui vẻ nhận và trao lại cho HN, không biết HN ăn xoài có ngon không nhưng cuối cùng, chính tôi lại là người…ăn trái cấm! TL cứ nhắc: thấy “thằng cha” hay đứng ở hành lang giảng đường 1 rất bí hiểm! Chẳng qua là “chàng ấy” đợi “người tình trong mộng” thôi, TL à!

Khi chúng tôi đã bắt đầu “bén duyên” thì thỉnh thoảng, có hẹn nhau vào Sở thú để…tâm sự, vậy mà, cũng bị người theo dõi…Có lần, TL nói với tôi: “Thấy hai người đi, tưởng có họp, định đi theo…”, ác chưa? Bữa nay, nhắc lại “tội” tò mò của TL mới được! TL bộc bạch: vì “nhân thân” đặc biệt của mình nên TL hay nghĩ, các bạn không tin TL nên “lén” đi họp mà không cho TL hay! Thì P với T cũng “lén” nhưng không phải là đi họp!

Cũng nhân khi nhắc lại một chút “nhân thân” của mình, TL và MA đã “khai” thiệt: lúc tranh cử Ban đại diện vào năm 1972, MA và 1 nhóm nữ sinh viên khác được yêu cầu ra ứng cử để chia lửa với nhóm tranh cử chính thức của phong trào lúc đó. Dĩ nhiên, chuyện này thì chỉ có những người liên quan biết thôi. TL thú nhận là lúc đó, “tức khí anh hùng” nên cũng tự lập ra một liên danh khác…để rồi, cuối cùng, liên danh của MA và TL đều rớt và trở lại là bạn thân như xưa.

Đó là chuyện giấu anh Hạ Đình Nguyên trong ngăn trữ nước đá của Hội quán khi anh bị công an lùng bắt. Nó là một cái hộc kín, được xây ngay dưới bệ xi măng nơi chúng tôi sửa soạn nước uống trước khi mang ra cho khách (hồi ấy, Hội quán chúng tôi mỗi ngày phải trữ vài cây nước đá mới đủ bán), vì thế, vô tình nó trở thành nơi trú ẩn khá tốt. Tưởng tượng anh chàng cao, to này mà nằm co quắp phía trong mấy tảng nước đá, thiệt là quá tội nghiệp. 

Bên ngoài hội quán, cảnh sát bao vây, nữ sinh viên chiến đấu và “con chim vàng anh” (cái tên thân thương mà chị Quế đã dùng để gọi Tú Lộc) của phong trào thì giằng co quyết liệt đến mức… cắn cảnh sát! Vậy mà bọn chúng thua, dù chúng tôi “mang tiếng” hung dữ! Giờ Tú Lộc vĩnh viễn đi xa, nói về bạn, chúng tôi, một phút, đắng lòng.

Đó là khi tôi vừa vào đến Nha cảnh sát Đô Thành thì thấy có một “tù binh”, dáng cao lêu nghêu, đang được dìu ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi không khó khăn để nhận ra N, N bị bịt mắt nên không thể nhìn thấy tôi. Hôm nay, tôi mới hỏi: “N đau thiệt hay là giả bộ hù…?” N cười kèm theo tiếng “hello”, nó lấy dùi cui “quýnh” từ đỉnh đầu tui xuống đó! Thương bạn biết bao nhiêu!

N, Q, CP nghe chúng tôi líu lo (cứ y như mình còn là những chàng trai, cô gái đôi mươi) chỉ cười, thỉnh thoảng "hello"!!! Các câu chuyện kiểu như vậy tiếp nối nhau, không cần thứ tự, mà vẫn rất hấp dẫn. Dường như chúng tôi tranh nhau nói. Gần 22g, có một điều quan trọng, sợ sẽ quên rồi hối tiếc: hẹn cho lần gặp sau. HQ sẽ nhận nhiệm vụ và nhất định sẽ mời thêm anh Bách-chị Diệp (hàng xóm mà!). Đúng là phải “hối hả yêu thương nhau”, quỹ thời gian của chúng ta không còn nhiều, các bạn ơi!

Chúng tôi chia tay khi Saigon đã bắt đầu thưa vắng xe cộ. Những người bạn, trong thành phố về đêm, tiếp tục suy nghĩ về “những ngày xưa thân ái”. Cám ơn cuộc họp mặt không cần tuyên bố lý do mà vẫn tràn đầy tình cảm và ý nghĩa. Cám ơn, doanh nhânđã tài trợ, à không, bạn đã có tên mới “gian nhân”, chúng tôi đặt cho bạn, chỉ thấy bạn cười, không nói “hello” và “gian nhân” vui vẻ hứa sẽ tiếp tục chiêu đãi các “giai nhân”!

Cuộc đời muôn màu, muôn vẻ, chúng tôi đã chia tay nhau gần 40 năm để sống với cuộc đời riêng của mỗi người, nhưng khi gặp lại, chúng tôi vẫn hồn nhiên, vô tư, bỏ qua mọi hòn sỏi, hạt sạn vốn có để mãi mãi giữ được những tình bạn sáng trong. Và sau mỗi lần họp mặt, còn nghe đâu đó những tiếng cười, những kỷ niệm, những buồn vui, nhẹ nhàng gõ vào tim những nhịp xao xuyến, rộn ràng, hối hả để thương yêu nhau.

28-4-2012

Cỏ May

Photobucket


6 nhận xét:

  1. Có những khoảnh khắc ta ngồi lại với nhau, quên đi những sợi tóc bạc trên đầu, vì những câu chuyện và tiếng cười không dứt đưa ta về lúc 20 tuổi. Đó là lúc ta quên đi mọi phiền muộn trên đời này.

    Trả lờiXóa
  2. Yêu lắm điều Cỏ May viết " hối hả để thương yêu nhau". Hãy hối hả thương yêu nhau nhá, dù tóc đã bị nhuộm nhầm thuốc hay không.

    Trả lờiXóa
  3. Hôm đó vui quá, đế bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy vui!
    Phải thông báo cho "gian nhân" biết để còn "thưởng thức" entry này, hổm giờ lu bu quá nên chưa báo!

    Trả lờiXóa
  4. Bởi vậy, khi nào có họp mặt thì chị nhớ "hối hả" đi nhé! Và cũng nhớ, trước khi đi, đừng có nhuộm tóc "nhầm thuốc" vì sự nhầm lẫn này, chỉ nên dành riêng cho Hữu Quang thôi!

    Trả lờiXóa
  5. Xin thông tin: "gian nhân" kiêm nhà tài trợ đã đọc entry rồi và gửi lời như thế này: đáng lý CM phải là nhà văn...
    Trời, nghe khen mà...bắt...ngượng! Chỉ sợ bị "hello" mà không có là đủ mừng rồi!!!

    Trả lờiXóa
  6. Thì đúng là CM có khả năng viết mà! Chỉ thường nghe than là không có thời gian thôi!
    Mọi người phải chờ đến bao giờ nhỉ?

    Trả lờiXóa