Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

(74) Nhớ anh Tri Chính


Và những dòng thương nhớ vừa ráo mực của Cỏ May


Photobucket

Văn Khoa của tôi năm xưa.

Tôi mến mộ anh Trinh Chí từ khi mới đọc báo Tuổi Hoa và không ngờ, có một ngày được gặp và làm việc cùng với anh và anh chính là: Nguyễn Tri Chính. Anh
hiền, ít nói, hay căm cụi làm việc, có đôi mắt sâu với đôi chân mày rậm đến…phát sợ nếu nhìn lâu!

Khi tôi bị bắt ở Cảnh sát Quận 1, vì tôi làm báo chung với anh nên đêm đó, tôi và chị Quế đều rất hồi hộp. Nghe tiếng xích sắt khua, một phòng giam nào đó vừa
được mở cửa là chúng tôi lại hé mắt nhìn xem có phải anh Chính vào không? Và cứ vậy, chúng tôi thức đến sáng, tiếp tục lo lắng, vì rất có thể anh đang ở một
phòng giam đâu đó...

Tôi còn nhớ, lúc nhà anh còn ở Hàng Xanh, thỉnh thoảng tôi và người yêu có ghé chơi, anh hay cười cười nhắc tôi: “Nè, em đừng có ăn hiếp thằng…nha, tội nghiệp nó!”. “Trời, bộ em dữ lắm hả, em chỉ lanh thôi, em có ăn hiếp ai đâu?!”. Anh chị và cả hai bác tiếp chúng tôi rất chân tình, trong ngày cưới tôi, chị Mai, vợ anh, với chiếc áo dài màu tím của cô gái Đà Lạt “chính hiệu” đã say sưa hát…

Sau 1975, thỉnh thoảng tôi gặp lại anh trong những lần họp mặt, vẫn rất vui vẻ, thân tình và anh cũng có về chơi ở nhà tôi tại Mỹ Tho. Những lần đám cưới con
anh, tôi đều dự đầy đủ.

Vẫn tưởng dòng đời cứ trôi, dẫu rằng, cuộc đời anh, không phải là không có những sóng gió, anh cũng đã đôi lần chia sẻ với tôi…

Nào ngờ anh phát bệnh, thời gian đầu, anh vẫn rất lạc quan, vì anh đâu biết mình vướng phải căn bệnh ngặt nghèo. Chị Mai đã báo với chúng tôi. Nhìn anh vui vẻ như thế, chúng tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Những ngày cuối đời của anh rồi cũng phải đến. Chiều hôm ấy, chúng tôi hẹn nhau đến bệnh viện Chợ Rẫy, cái box…quen thuộc đây rồi! Anh không nói được, nhìn chúng tôi hết lượt (mỗi người vào thăm một chút) và…chảy nước mắt.

Chúng tôi xót thương anh nhưng chẳng biết làm gì hơn, ngoài những cái nắm tay chặt hơn, những ánh mắt quay đi, che giấu. Anh bị phù khắp người, thở bằng máy, mắt vẫn nhìn mà không nói được gì cả.
Có đau đớn nào hơn, bạn bè vẫn đang ở quanh anh đây, anh Chính ơi!

Chúng tôi bàn bạc với Chị Mai, dặn dò Tri Quang những điều cần làm để lo hậu sự cho anh…
Ngày hôm sau, anh về nhà và ra đi mãi mãi. Lại thêm một bà mẹ già trong cảnh ‘tre khóc măng”. Tôi rất sợ tình cảnh này, đặc biệt là sau khi má tôi, rồi dì tôi mất, vậy mà, tôi cứ phải chứng kiến nhiều lần, ngay chính tại gia đình của những người bạn trong phong trào.

Hằng năm, ngày giỗ anh, bạn bè lại đến thắp cho anh nén hương, hỏi thăm mẹ đôi điều và rồi… mỗi người lại mỗi nẻo.

Hôm nay, nhắc một chút kỷ niệm về anh, để bạn bè cùng nhớ thương anh, một người anh, một người bạn, đã một thời cùng chúng tôi san sẻ…

Ở cõi vĩnh hằng, anh hãy ngủ yên sau những năm tháng đã làm đẹp cho đời bằng những tác phẩm hay. Nơi ấy, không có đớn đau, bệnh tật, chỉ có hoa nở, chim hót và những lòng thanh thản, không còn vướng víu bụi trần…

Mồng 10 tháng 11 năm Tân Mão
Cỏ May

2 nhận xét:

  1. Cảm ơn Cỏ May, đã nói giùm tôi, những lời tiếc, thương, nhớ anh Tri Chính ...

    Trả lờiXóa

  2. Anh em, bạn bè của chúng ta ngày ấy thật là dễ thương, chí tình, chí nghĩa biết mấy!
    Mà, người tốt cứ hay ra đi sớm sao?

    Trả lờiXóa